Showing posts with label Melissa de la Cruz. Show all posts
Showing posts with label Melissa de la Cruz. Show all posts

Saturday, September 4, 2010

Ebook Vũ hội hóa trang (Gia tộc ma cà rồng 2) - Melissa de la Cruz

Đã có ebook Vũ hội hóa trang (Gia tộc ma cà rồng 2) bản PDF rồi nhé. Các bạn click vào link dưới đây để tải về máy. Hiện tại Yutakachan chưa có ý định post lên bất cứ diễn đàn nào, vì vậy mong bạn đừng mang ebook của Yu-chan post trên các diễn đàn. Nếu Yu-chan phát hiện ebook của mình đã bị mang tới nơi khác, Yu-chan sẽ lập tức gỡ link down và ẩn file down tại host ngay lập tức. Mọi thắc mắc liên quan tới ebook xin để lại mess tại chat box ngoài home page hoặc gửi email về salemchancom@gmail.com.

Cảm phiền!

Download here

Thursday, September 2, 2010

Vũ hội hóa trang - Chương 48

Trở về ngôi nhà Penthouse des Rêves, như mẹ kế cô vẫn gọi, có chút khiến Bliss buồn rầu, nhất là sau khi được chăm sóc và nghỉ ngơi thoải mái tại Trung tâm y tế của bác sĩ Pat. Bliss cuối cùng cũng được xuất viện, sau hàng tuần dài nằm trong đó, bị giữ lại để theo dõi xem cô đã thực sự ổn định lại chưa và chắc chắn không có dấu hiệu nào cho thấy cô đã bị xâm hại. Bliss thắc mắc không hiểu người ta mong chờ cái gì, mong cô sẽ tấn công họ chắc? Hay tự rạch cổ tay mình? Mấy cô y tá ở đó cư xử như thể họ sợ phải tới quá gần Bliss, vì nhỡ đâu lại có chuyện gì đó xảy ra.



Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần nghỉ lễ trượt tuyết, gia đình cô chuẩn bị bay tới Gstaad, nhưng rồi mấy chuyện rắc rối trong Hội đồng lại khiến ba cô phải đi Venice. BobiAnne đi cùng ông, nhưng chỉ là cái cớ để bà có thể thỏa sức mua sắm tại Via Condotti ở Rome mà thôi. Jordan cũng đi cùng ba mẹ cô, bởi họ cho rằng con bé quá nhỏ để có thể tự lo liệu. Trong khi đó, Bliss đang trong quá trình hồi phục, và bị bỏ mặc lại cho người giúp việc chăm sóc. Bliss ở nhà trong suốt lễ xử án và hành quyết Mimi, nhưng cô chắc chắn Mimi sẽ chẳng làm sao đâu mà. Quá dễ dàng để tưởng tượng một cuộc sống mà không có Mimi Force và cái lối hợm mình của cô ta, nhưng làm gì có chuyện ông trời tốt bụng đến mức trừ khử cô ta đơn giản như vậy.


Bliss buồn chán và cô đơn trong căn nhà lớn, vậy nên cô quyết định dọn tủ quần áo vì cô muốn làm cái gì đó ra hồn một chút. Có thể cô sẽ thực hiện “nghi thức dọn dẹp đầu xuân” như trong các tạp chí cho các bà các cô vẫn khuyên: vứt tất cả quần áo bạn không mặc trong hai năm, hoặc những bộ đồ quá cũ, hay không vừa nữa, đại loại vậy.


Bliss lôi ra một chiếc áo len cổ lọ đan thành mạng dày trông thật cũ kỹ, cùng lúc một chiếc hộp nhung rơi xuống sàn nhà, và một chiếc vòng cổ rơi ra khỏi đó. Đó là viên ngọc lục bảo. Sau Vũ hội Four Hundred, Bliss quên trả nó lại cho ba cô để ông cất nó vào két sắt. Cô nhặt viên ngọc lên, vẫn còn cảm thấy rợn mình trước câu chuyện về viên ngọc. Thực chất tên gọi của viên ngọc này là “Sự hủy diệt của Lucifer”. Khi cô nhét nó trở lại vào hộp, một tấm hình lộ ra dưới lớp vải nhung. Bliss nhấc tấm vải để lôi tấm hình ra, rồi chăm chú nhìn nó. Đó là một bức hình chụp ba cô, trông trẻ trung và thon gầy trong chiếc áo jacket đi săn và ủng, cạnh ông là người phụ nữ mà Bliss luôn tin là mẹ đẻ cô. Ba cô cũng giữ một bản sao y như thế này trong ví của ông, nhưng mờ hơn tấm hình này. Tấm này được bảo quản tốt hơn. Bliss để ý mái tóc vàng dài và đôi mắt to như mắt nai của mẹ cô. Bliss lật mặt sau của tấm hình. Forsyth Llewellyn và Allegra Van Alen, 1982. Allegra Van Alen sao?


Đó không phải là mẹ Schuyler sao?


Chắc chắn đây là một sự nhầm lẫn. Tên mẹ cô là Charlotte Potter cơ mà. Chuyện này là thế nào vậy?


Bliss vẫn còn đang thắc mắc về ghi chú lạ lùng trên tấm ảnh thì có tiếng rạn nứt ở cửa sổ. Miểng kính văng tới chân cô, Bliss chạy lại để xem chuyện gì đang diễn ra.


Một chàng trai run rẩy trong góc phòng, chân cậu chảy máu vì dẫm phải mảnh kính vỡ. Cậu mặc chiếc áo phông và quần jeans y như lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu. Mái tóc đen ướt rối bù, nhưng cậu vẫn nhìn cô bằng đôi mắt buồn bã, thẹn thùng vốn có.


Dylan! Đúng là cậu ấy rồi. Cậu ấy vẫn còn sống.


Dylan ngước lên, hơi thở cậu nông và rời rạc.


Bliss chạy về phía cậu, vẫn giữ viên ngọc lục bảo trên tay. Dylan nhìn Bliss, và rồi ngay lập tức nhăn mặt lại khi nhìn thấy vật cô giữ trong tay, như thể nó làm cậu đau vậy.


- Cậu còn sống! – Bliss mừng rỡ nói. – Nhưng cậu bị thương rồi, để tớ giúp cậu nào.


Dylan lắc đầu.


- Không còn thời gian cho chuyện đó đâu. Tớ biết ai là Máu Bạc rồi.


---------------------------------

Mục lưu trữ tờ New York Herald


Số ra ngày 23 tháng 11 năm 1872


XÁC NỮ THỪA KẾ ĐƯỢC TÌM THẤY TRÊN SÔNG


Cảnh sát New York đã phát hiện ra thi thể của Maggie Stanford hai năm sau ngày cô được thông báo mất tích. Nghi ngờ có âm mưu sau vụ việc này. Xác chết sau đó lại bị thất lạc.




Thi thể của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn quần áo và ăn vận sạch đẹp. Cô gái trẻ đẹp xấu số được tìm thấy chết trôi trên sông Hudson vào sáng nay. Sĩ quan cảnh sát Charles Langford đã phát hiện ra thi thể nạn nhân hồi 6 giờ sáng và báo cáo lại về trụ sở Đội 10. Thi thể cô gái được vớt lên và đưa về trụ sở Đội. Có một số vết trên đầu và thân thể cô gái khiến cảnh sát tin rằng người này đã bị bạc đãi trước khi chết. Cô có mái tóc đỏ, mắt xanh lục ngọc và mặc một áo dài lụa trắng với dải ruy băng hồng. Trong nỗ lực nhận diện nhân dạng người phụ nữ, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc khăn tay lanh trắng với hai chữ cái đầu thêu “M.S.” trong túi váy nạn nhân.


Thi thể sau đó được nhận dạng là cô Maggie Stanford, con gái của ông trùm dầu lửa quá cố Tiberius Stanford và bà Dorothea Stanford, người cũng mới qua đời hai tháng trước vì bệnh loạn trí do việc con gái bị mất tích. Quần áo của nạn nhân theo báo cáo cho thấy có đặc điểm trùng khớp với bộ cô Maggie Stanford đã mặc trong đêm Vũ hội Patrician, cũng tức là đêm cô Stanford đã bị mất tích. Thi thể được bảo quản tốt một cách bất thường, không có bất cứ dấu hiệu phân hủy nào. Thi thể của cô Stanford sẽ được gửi tới bệnh viện để tiến hành khám nghiệm thêm, nhưng ngay ngày hôm sau, người ta lại thông báo việc xác chết cô Stanford đã bị mất tích khỏi khu nhà xác. Cảnh sát tiếp tục bối rối trước sự vụ lạ thường này.



-------------------------------------- HẾT -----------------------------------------------

Vũ hội hóa trang - Chương 47

Mimi được thả tự do trở về với gia đình, còn Schuyler đứng cùng ông ngoại trước cổng Điện Ducal trong lúc chờ xuồng máy tới đón họ.



- Nhà Martin sẽ bị bắt giam phải không ạ? – Schuyler hỏi.


Lawrence ngước lên nhìn trời.


- Đúng vậy, một đội Venator đã được cử tới ngôi nhà của chúng trong thành phố. Nhưng họ sẽ chẳng tìm được gì ở đó đâu.


- Tại sao ạ?


- Bởi vì chúng đã tẩu thoát rồi. – Lawrence nói - Sẽ không dễ gì mà bắt được chúng.


- Ông đã biết trước sự việc sẽ diễn ra như vậy sao?


- Không, cho tới khi cháu đưa ra sự thật từ kí ức máu của Mimi. Trước đó ta cũng có chút nghi ngờ, nhưng không dám chắc. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.


- Vậy tại sao ông không làm gì đó?


- Không làm gì? – Lawrence hỏi lại với nụ cười trên môi. – Ta đã cứu một cô gái vô tội khỏi án tử hình. Ta sẽ không gọi đó là “không làm gì”.


- Nhưng lẽ ra ông nên sớm cử người tới chỗ Kingsley…


- Không thể nếu không có bằng chứng.


- Vậy là ông chỉ chờ đợi, và cuối cùng thì để xổng mất chúng.


Lawrence gật đầu.


- Đúng, chúng đã trốn thoát. Nhưng ít ra, chúng ta cũng biết mình đang đi đúng đường. Priscilla DuPont bị giết không chỉ để biểu dương sức mạnh của chúng, mà bởi vì bà ấy đã tiến gần tới việc khám phá ra chân tướng kẻ che giấu Máu Bạc trong Hội đồng. Thực tế, bà ấy còn chuẩn bị gặp mặt kẻ phản bội khi vụ nổ xảy ra.


- Bà ấy định nêu tên nhà Martin trước Hội đồng sao?


- Ta tin là vậy.


- Vậy rốt cuộc điều này chứng minh được gì?


- Nó chứng minh được rằng Cordelia và ta đã đúng trong suốt bao thế kỷ qua.


- Nhưng nhà Martin đã trốn thoát…


- Nhà Martin không phải nghi phạm duy nhất. – Lawrence nói – Chúng chỉ là những tên tốt thí, những quân cờ thấp bé bị buộc phải tuân lệnh chủ nhân mà thôi. Nếu những gì Priscilla nói với ta là thật thì vẫn còn một gia đình khác nữa đang nằm trong bóng tối, bọn chúng cũng là những kẻ che giấu Máu Bạc, tiếp tay cho sự trở về của Lucifer.


- Là ai thế ạ?


- Đó chính là điều chúng ta sẽ phải tìm ra, Schuyler ạ.


Schuyler thẩm thấu thông tin vừa rồi. Nhà Martin đã lộ diện, nhưng vẫn còn một kẻ khác đứng sau giật giây điều khiển rối. Cô nghĩ về những tài liệu mà Priscilla DuPont đã thu thập trước khi chết.


- Ông ơi, chuyện gì đã xảy ra với Maggie Stanford thế ạ? Có ai biết không ạ?


Lawrence lắc đầu.


- Không.


Đúng lúc đó, ba cha con nhà Force – Charles, Jack và Mimi, bước ra khỏi phòng xử án. Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt của cả ba. Jack tiến lại phía Schuyler.


- Cảm ơn cậu. - Jack nói.


Cậu đã hôn tớ, Schuyler thầm nghĩ. Cô nhớ lại những gì cậu đã nói đêm hôm đó… “Sao cậu biết anh ta không thích cậu chứ? Cậu có thể sẽ ngạc nhiên đấy.” Cậu có biết là cô đã biết sự thật rồi không? Schuyler muốn vươn tay chạm vào má cậu, muốn hôn vào làn da mềm mại đó một lần nữa, nhưng rồi cô nhận ra Mimi đang cau có. Cho dù Mimi Force nợ cô cả cái mạng của cô ta thì cũng không có nghĩa là cô ta sẽ tỏ ra tử tế với cô ngay sau đó được.


- Không có gì. - Cuối cùng Schuyler nói.


Charles cũng đã tiến lại phía họ.


- Khi nào trở về New York, ta sẽ cử lái xe tới lấy hành lý của cháu. Chúng ta đã dọn dẹp sẵn phòng khách cho cháu rồi đấy. Ta nghĩ cháu sẽ thích cho mà xem.


- Ông đang nói về chuyện gì vậy ạ? – Schuyler hỏi.


- Đúng đó, Ba, chuyện quái quỷ gì vậy? – Mimi chen ngang.


- Ta thấy ông ngoại cháu đã thất bại trong việc đề cập tới chuyện này thì phải. – Charles mỉm cười nham hiểm. – Lawrence, ông có thể thắng trong việc giành lại quyền lãnh đạo gia tộc, nhưng tôi mới là người thắng trong vụ giành quyền bảo hộ. Schuyler, các thẩm phán Máu Đỏ, với trí thông minh vô hạn của họ, đã ra quyết định rằng từ nay ta sẽ chịu trách nhiệm giám sát cháu.


- Ông à…


- Đúng vậy. Kháng cáo của ta đã bị bác bỏ. – Lawrence nói, cúi thấp đầu. – Charles, ta không nhận ra rằng anh vẫn còn khăng khăng đeo bám chuyện này. Ta xin lỗi, Schuyler. Ta sẽ tiếp tục đấu tranh, nhưng tạm thời, cháu sẽ phải sống với nhà Force đã. Charles, không cần cử người tới đón Schuyler đâu. Ta sẽ tự đưa con bé đến.


Mimi lừ mắt nhìn Schuyler trong khi Jack sốc ra mặt.


Sống cùng nhau ư? Họ điên rồi chắc?


Schuyler nhìn cặp sinh đôi, lần lượt từ người này sang người kia, và nhận ra rằng cô thoát khỏi kiếp nạn thử máu để rồi ngay sau đó đã lại phải đối mặt với một thử thách mới phức tạp hơn nhiều.

Vũ hội hóa trang - Chương 46

Lễ phán xét diễn ra tại một trong những căn phòng cổ nằm sâu bên trong Điện Ducal và bắt đầu với tuyên bố chính thức về hình phạt. Người ta đã dùng xiềng xích khóa Mimi Force lại rồi giải cô tới trước phòng xử án. Trên vai cô khoác một chiếc áo choàng đen, chiếc mũ choàng liền áo trùm kín mái tóc vàng óng ả. Hội đồng Trưởng Bối đứng thành vòng bán nguyệt xung quanh cô. Trưởng Giám hộ kết thúc tuyên cáo các khâu hành lễ, đúng lúc đó Lawrence tiến tới, cắt ngang buổi lễ.



- Với tư cách là Thủ lĩnh gia tộc, tôi có lý do để yêu cầu một cuộc thử máu nhằm bác bỏ hoặc tái khẳng định phán xét của Hội đồng.


- Thử máu ư? – Edmund Oelrich, Trưởng Giám hộ, hỏi. - Nhưng rõ ràng là không thể thực hiện được nghi thức này mà. Allegra vẫn đang trong tình trạng hôn mê, phải vậy không?


Charlce Force, người đang ngồi ở hàng ghế đầu cùng con trai, xông tới.


- Tôi tán thành yêu cầu này.


- Lawrence à, hành động này có thực sự là khôn ngoan không? Ông đang nói về chuyện gì vậy? - Nan Cutler hỏi.


- Con gái của Allegra, Schuyler Van Alen, đã xung phong thực hiện nghi thức này. – Lawrence gọi Schuyler tiến lên.


- Ma cà rồng máu lai sao? – Forsyth Llewellyn kêu lên. – Tôi phản đối. Làm sao chúng ta biết được cô ta đủ tư cách chứ?


- Con gái của Allegra sao? - Một Trưởng Bối khác hỏi lại.


- Con bé được thiên phú những sức mạnh vượt xa một ma cà rồng bình thường, và tôi tin chắc nó sẽ đủ sức đảm đương nhiệm vụ này.


Những tiếng xì xào vang lên trong Hội đồng, và lễ hành quyết tạm hoãn lại chờ các Trưởng Bối họp bàn về sự vụ vừa rồi trong một căn phòng khác. Vài giờ sau, Hội đồng quay lại. Cuối cùng, Trưởng Giám hộ nói:


- Cuộc thử máu được chấp nhận.


Mimi và Schuyler được đưa sang một xà lim nhỏ bên cạnh phòng xử án. Lawrence vỗ vào vai Schuyler.


- Cẩn thận, và hãy ghi nhớ những gì ta đã nói với cháu.


Khi chỉ còn một mình, Mimi cởi mũ trùm đầu ra và nhìn Schuyler với vẻ chán ghét.


- Cô.


- Tôi đây.


- Tôi không cần cô. Tôi thà chết còn hơn.


- Vậy sao? Bởi vì đó chắc chắn cũng là một lựa chọn khác cho cô đấy. – Schuyler nạt nộ.


Mimi đỏ mặt.


- Anh trai tôi nhờ cô làm chuyện này, đúng không?


- Đúng vậy. Chính cậu ấy mới là người cô nợ cái mạng của mình đấy, nếu cô thực sự vô tội. – Schuyler đáp trả.


Mimi khoanh hai tay lại và chăm chú nhìn lớp biểu bì trên những kẽ móng tay mình. Cô đảo tròn mắt.


- Tốt thôi. Hãy làm cho xong đi.


Mimi nâng cằm lên và nhắm hai mắt lại. Schuyler kiễng cả hai chân lên và đặt môi lên cổ Mimi. Cô cắm răng nanh vào đó… và y như với Oliver, cô được đưa về quá khứ… nhìn vào ký ức của Mimi…. quay trở lại cái đêm xảy ra cuộc tấn công.


Tầng hầm tăm tối của Khu Lưu Trữ. Mimi và Kingsley cười phá ra bên cạnh cuốn sách. Họ đứng bên trong hình ngôi sao năm cánh, cây nến bập bùng và phản chiếu bóng hai người lên bức tường đá xung quanh. Mimi cắt đứt cổ tay, để máu rỉ xuống ngọn lửa và niệm chú.


Nhưng rồi… chẳng có gì xảy ra hết.


Mimi lả đi, nhưng thần chú vẫn chưa hiệu nghiệm.


Cô không có đủ nỗi căm ghét để gọi ra được một Máu Bạc.


Nhưng Mimi chưa bị mất ý thức hoàn toàn, cô chỉ bị rối loạn tâm trí mà thôi. Cô đã chứng kiến chuỗi sự kiện xảy ra tiếp theo đó, nhưng ký ức về nó bị trấn giữ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê khiến cô không thể nhớ được gì hầu giúp cô chứng minh sự vô tội của mình. Giờ thì, thông qua cuộc thử máu, Schuyler đã có thể nhìn thấy chuyện gì đã thực sự xảy ra.


Kingsley nguyền rủa và nhặt con dao lên. Hắn rạch cổ tay mình và đọc thần chú triệu gọi bằng một tông giọng trầm, mạnh mẽ. Một vết nứt xuất hiện trên sàn nhà: một trận động đất, ngọn lửa bùng lên. Khói lan tỏa trong không khí, và bỗng nhiên một khối đen sì, to lớn nặng nề bước tới chỗ Bliss Llewellyn và sau đó giết chết Priscilla DuPont.


Tiếp theo đó, Kingsley giúp Mimi đứng dậy và đặt một tay lên vai cô. Schuyler bỗng cảm nhận được sức nặng u ám đè trên vai cô như chính Mimi đã trải qua. Rồi Kingsley kéo Mimi ra khỏi hầm tối và chạy trở lên Kho Lưu Trữ, giả bộ như thể vừa bị kệ sách đè ngã. Tất cả đều một tay Kingsley biên diễn.


Schuyler vẫn ừng ực uống từng giọt máu của Mimi. Cô biết đã đến lúc phải ngừng lại, nhưng cô không thể. Cô vẫn muốn nhìn nữa, muốn nuốt luôn toàn bộ ký ức của Mimi. Cô lại nhìn thấy một cảnh khác: đêm diễn ra Vũ hội Four Hundred. Buổi tiệc hóa trang tại Angle Orensanz Foundation. Jack Force, cậu đang đeo chiếc mặt nạ đen tuyền mà chàng trai hôn cô tối đó đã đeo.


Vậy ra, chính Jack đã hôn cô.


Chính điều này đã giúp Schuyler thả lỏng người khỏi Mimi, cô lùi lại và thu răng nanh về. Tiếng mời gọi của máu quá mạnh, khiến cô bị rơi vào cám dỗ, suýt chút nữa đã hút cạn máu của Mimi và biến luôn thành cô ta, hút lấy toàn bộ ký ức và linh hồn cô ta. Nhưng chính cú sốc khi nhìn thấy khuôn mặt Jack ẩn sau chiếc mặt nạ đen đó đã cứu cô thoát khỏi nguy cơ biến thành quân Tàn Độc.


Schuyler lùi sát vào tường, cảm thấy tê rần và choáng váng, trong khi Mimi lảo đảo ngã xuống chiếc ghế cạnh đó. Khi cô lấy lại được thăng bằng, Schuyler trở lại báo cáo tình hình với Hội đồng.


- Mimi vô tội. – Cô nói, và làm theo những gì Lawrence đã chỉ bảo, cô mở cửa tâm trí để họ nhìn thấy những việc cô đã nhìn trong ký ức máu của Mimi – hình ảnh Kingsley Martin gọi ra một Máu Bạc - trước tất cả mọi người trong phòng.

Vũ hội hóa trang - Chương 45

Lễ qui án của Mimi, một thủ tục được tiến hành trước lễ hành quyết ngay sau đó, được sắp xếp trùng với Tuần lễ Trượt tuết tháng Ba của Duchesne, càng có cớ khiến Mimi tự cho phép mình vờ như cả nhà cô chỉ là đang đi nghỉ ở Venice mà thôi. Toàn bộ viễn cảnh sắp tới với hình ảnh cô bị hành quyết, bị đốt cháy vĩnh viễn dường như chỉ là một câu chuyện giải trí khôi hài.



Mimi vẫn tin rằng ba cô sẽ tìm được cách nào đó cứu cô khỏi số phận nghiệt ngã này, và trong suốt chuyến bay từ New York đến Venice, cô dành hầu hết thời gian lật giở từng trang tạp chí mốt mới, đánh dấu những bộ quần áo cô dự tính sẽ mua khi nào trở về. Nhưng khi họ tới Venice rồi thì vẻ hiên ngang giả tạo đó bắt đầu rạn nứt ra từng chút một. Nhất là khi các thành viên Hội đồng hộ tống gia đình họ tới khách sạn. Họ cũng đi tới nhà ngục cổ xưa của gia tộc để chứng kiến các nghi thức cuối cùng trước khi phán tội.


Thật khó mà tin được vào cái chết và hành quyết – thiêu thân khi Mimi còn đang ở trong căn phòng ngủ thoải mái của mình, nơi cô vẫn còn được xem chương trình My Super Sweet Sixteen (Sinh nhật 16 Siêu tuyệt vời của tôi) và Tiara Girls trên đầu ghi kỹ thuật số TiVo. Nhưng khi sải bước trên những con đường ngập nước ở Venice, ký ức xa xưa bỗng ùa về xối xả, và trí nhớ của cô rít lên the thé với những hình ảnh của một cuộc săn đuổi: mang tới cái chết cho những kẻ thù của Máu Xanh, những tấm áo choàng đen mà tử tội mặc trong buổi hành quyết, tiếng gào thét đầy tội lỗi. Mimi cảm thấy toàn thân run lên từng cơn.


Theo truyền thống, kẻ tử tội phải tự nguyện đến trình diện cai ngục, nên ngay trong đêm đầu tiên ở Venice, Mimi rời khách sạn và thực hiện chuyến bách bộ lịch sử vượt qua cầu Than Thở, nơi hàng nghìn tù nhân Máu Xanh đã từng bước qua trước đó. Cây cầu được đặt tên như vậy bởi nó là nơi cuối cùng những kẻ tử tội có thể ngắm toàn cảnh thành phố. Mimi nhẹ nhàng bước qua cầu. Jack đang ở bên cô, im lặng và buồn bã. Một vài người khác nhịp bước ngay sau họ, các Trưởng Bối và Giám hộ trong Hội đồng cũng đi theo thành hàng chỉnh tề. Mimi có thể nghe thấy tiếng ủng của đám đàn ông rảo bước nặng nề trên vỉa hè và cả những tiếng lạch cạch nhẹ nhàng hơn phát ra từ những đôi giày cao gót của mấy bà phụ nữ.


- Đừng. – Cô nói với anh trai.


- Gì?


Đừng cư xử như thể em đã chết rồi vậy. Em chưa từ bỏ hy vọng đâu. Cô nâng cằm, đầy vẻ kiêu hãnh và không chịu khuất phục.


- Em không hề lo lắng! Rồi họ sẽ thấy là em đã bị gài bẫy!


- Chẳng có gì khiến em cúi đầu được, nhỉ? – Jack hỏi với một nụ cười mờ ẩn mờ hiện trên khuôn mặt. Cậu thích thú khi thấy em gái mình vẫn còn giữ nguyên cái thói hợm hĩnh và tự tin vốn có thường ngày. Sự can đảm của cô thật đáng khâm phục.


- Em cười vào mặt Thần Chết đấy. Nhưng ngẫm lại, em chính là Thần Chết đây.


Họ đứng ở giữa cầu, cả hai cùng nhớ về một chuyến bách bộ như thế nhưng ở một thời điểm khác, mãi xa trong ký ức của họ. Một ký ức vui vẻ hơn thế này.


Bỗng một ý tưởng nảy ra trong đầu Mimi. Cô quay lại nhìn anh trai. Họ đứng đối mặt nhau, trán kề sát trán, như họ từng vậy hàng bao thế kỷ trước.


- Em trao cả thân mình cho anh. – Cô thì thầm, lồng những ngón tay vào ngón tay Jack. Đó là những lời linh thiêng bắt đầu lễ giới hạn. Và cũng là tất cả những gì một lễ giới hạn máu đòi hỏi. Tất cả những gì Jack phải làm là nhắc lại những lời đó trước mặt cô, vậy là sợi dây ràng buộc hai người sẽ lại thắt chặt thêm lần nữa trong chu kỳ mới. Trong chu kỳ này.


Jack giữ bàn tay mỏng manh của em gái trong tay mình. Cậu đưa chúng lên môi và hôn chúng thật sâu, thật nồng thắm. Cậu nhắm hai mắt và giữ lấy những ngón tay run rẩy của cô, cảm nhận bằng cả tâm trí mình tình yêu cô dành cho cậu, và cả những khao khát của cô, tâm hồn cô đang chông chênh chờ mong lời đáp lại của cậu.


- Không. Chưa đến lúc. - Cậu thở dài, vẫn giữ chặt hai bàn tay đang lồng vào nhau và mở mắt, hướng cái nhìn sâu thẳm về phía Mimi.


- Nếu không phải giờ thì là lúc nào nữa? – Mimi hỏi lại, những giọt nước mặt chực chờ trong giọng nói. Cô yêu anh biết bao. Anh là của cô. Cô là của anh. Đó là mối ràng buộc giữa họ. Là câu chuyện bất tử của riêng họ. - Thời gian không còn cho em nữa rồi. Không còn cho chúng ta nữa.


- Không. – Jack hứa – Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. - Cậu quay đi và buông tay mình khỏi tay cô.


Mimi khoanh tay lại, giận dữ, liếc nhìn thứ đã khiến cậu xao lãng.


Schuyler Van Alen đang đi tới cùng ông ngoại cô ta, ngay sau họ vài bước. Thật là! Chẳng lẽ con khốn đó không thể để cô có được chút thanh bình sao? Cô ta đã thắng rồi còn gì?


- Chờ đã. – Jack nói. - Chuyện không như em nghĩ đâu. Anh cần nói chuyện với Schuyler.


Mimi nhìn theo Jack khi anh bước về phía đối thủ của cô. Ngay trong đêm phán xử của chính mình, cô cũng không có được một phút yên ổn sao?


Schuyler giật mình khi Jack Force chợt xuất hiện bên cạnh cô. Cô đi Venice với Lawrence theo yêu cầu của ông. Ý nghĩ phải chứng kiến lễ hành quyết của Mimi không phải trải nghiệm mà cô mong chờ, dù vậy, cũng giống Mimi, cô không thể tin rằng chuyện này thực sự sẽ xảy ra.


- Cậu biết về nghi thức thử máu chứ?! – Jack nói.


Schuyler gật đầu.


- Có. Ông ngoại đã nói với tớ đó là cách duy nhất chứng minh được chuyện gì đã thực sự xảy ra vào tối hôm đó. Đó cũng là cách duy nhất đảo lại quyết định của Hội đồng.


Tuy nhiên, Schuyler không nói với Jack rằng Lawrence còn nói với cô một chuyện khác về nghi thức thử máu. Ông ngoại cô đã kể ngắn gọn lại câu chuyện lịch sử của mẹ cô trong suốt các bài học về ma cà rồng của hai người và tin tưởng rằng Gabrielle là ma cà rồng duy nhất có khả năng thực hiện nghi thức thử máu; với tư cách là một Venator cấp cao nhất, bà có thể phán xét ký ức máu nào là sai sự thật.


- Vì cháu là con gái của Allegra nên có khả năng cháu cũng kế thừa năng lực này từ mẹ cháu. – Lawrence đã nói vậy với cô. – Nghĩa là, cháu có khả năng xóa án cho Mimi Force.


- Ông ngoại. – Schuyler cự lại. – Cháu không… cháu không thể đâu…


- Nghe ta nói này, thử máu có nghĩa là cháu sẽ phải uống máu của Mimi để tìm ra sự thật về chuyện đã xảy ra trong đêm hôm đó. Chỉ có Thiên thần Thanh Khiết mới có sức mạnh xác định ký ức nào là thật, ký nào là giả thôi. Nhưng cũng có một rủi ro rất lớn: uống máu của một ma cà rồng khác cũng đồng nghĩa với việc dấn mình vào thử thách có thể sẽ bị sa vào cám dỗ như của bọn Máu Bạc, đó là giết Mimi và dần dần bị đầu độc cho tới khi chính bản thân cháu trở thành một kẻ Tàn Độc. Đó là rủi ro mà chỉ có cháu mới giải quyết được thôi.


- Và nếu cháu chọn không làm vậy thì sao? – Schuyler hỏi lại.


- Vậy thì hình phạt vẫn sẽ được tiến hành.


Ý nghĩ nắm giữ mạng sống của Mimi trong tay mình đè nặng lên Schuyler. Đẩy tính mạng của mình vào nguy hiểm để cứu lấy tính mạng của kẻ thù! Làm sao cô có thể tự nguyện làm một việc như vậy chứ? Cô đã tới thăm mẹ trong bệnh viện để tìm chỉ dẫn.


Allegra vẫn chìm trong giấc ngủ thanh bình trên giường bệnh.


- Con không biết mình nên làm gì nữa. Nếu con không làm, Mimi sẽ chết. Nhưng nếu con làm thì không chừng con sẽ biến thành một con quái vật… Mẹ ơi, hãy nói cho con biết con phải làm gì. Hãy giúp con với.


Nhưng, như lệ thường, chẳng có phản ứng nào từ Allegra cả. Và giờ thì Jack đang chăm chú quan sát cô. Ý Jack là sao khi lôi chuyện này ra vào đúng lúc này? Không phải cậu nên ở cạnh Mimi và giúp cô ta chấp nhận thực tế à?


Jack nhìn về phía Lawrence, người cũng đang chăm chú quan sát cả hai cô cậu trẻ. Rồi cậu lại quay tia nhìn về phía Schuyler.


- Cậu là con gái của mẹ cậu. Chỉ có cậu mới có thể thực hiện nghi thức thử máu.


Schuyler lùi lại một bước.


Lawrence hắng giọng, nhưng không nói gì.


- Lawrence, chính ông cũng nói vậy mà, rằng Schuyler có những khả năng mà không ai trong số chúng ta có được. Schuyler, làm ơn đi mà. Tớ van cậu. – Jack nói, nước mắt đong đầy hai mắt cậu. - Cậu là cơ hội duy nhất của cô ấy. Họ sẽ hủy hoại cô ấy mất.


Đột nhiên, Schuyler hiểu ra mối đe dọa là gì. Đây không phải trò chơi của những người trong Hội đồng. Đây cũng không phải là trò giả đò hay một vở kịch mua vui cho họ. Họ đã phán xét và cũng đưa ra hình phạt rồi. Nó đã được ghi lại trong Luật Bản. Họ đã vượt đại dương nghìn trùng tới Venice này, tới nhà ngục cổ xưa của gia tộc để thực hiện hình phạt đó. Và Mimi chắc chắn sẽ bị thiêu cháy.


Schuyler nhìn Jack, ngờ vực. Em gái cậu đã cố hủy hoại tớ! Cô ta đã triệu một Máu Bạc ra để giết tớ! Làm sao tớ có thể… Nhưng cô biết cô phải làm gì rồi. Đây chính là dấu hiệu mà cô luôn tìm kiếm bấy lâu. Cô nhìn sâu vào đôi mắt lục bảo đầy vẻ lo lắng của Jack.


- OK. – Cô nói, hít một hơi thật sâu. - Tớ sẽ làm.

Vũ hội hóa trang - Chương 44

Phòng bệnh nơi Allegra Van Alen nằm ở tầng trên cùng của trung tâm y tế Columbia Presbyterian , trong biệt khu chuyên dành điều trị phục hồi cho người giàu và yếu nhân. Phòng bệnh được bài trí theo phong cách y như một phòng khách sạn hạng sang ở New York, với những tấm khăn trải giường làm bằng vải lanh trắng Italia, thảm trải sàn cao cấp, các lọ hoa pha lê lúc nào cũng đầy hoa tươi. Mỗi ngày lại có một đội ngũ y tá tới mát-xa và nắn bóp các chi của Allegra để giữ cho các cơ của bà tránh khỏi việc bị teo nhỏ.



Nhưng Allegra chưa bao giờ hay biết tất cả những điều đó. Từng là người đẹp danh tiếng nhất của thành phố này, bà giờ đây chìm sâu trong cơn mê man, hoàn toàn không hay biết gì tới thế giới xung quanh mình: một người phụ nữ với quá khứ huy hoàng nhưng bất hạnh và chẳng hề có tương lai. Máy đo nhịp tim bên cạnh giường vẫn biểu thị những nhịp đập đều đều, và trong suốt một thời gian dài như vậy, chẳng có tiếng động nào khác trong phòng ngoài tiếng bíp đều đều ấy.


Lawrence Van Alen ngồi trên chiếc ghế đối diện giường bệnh của Allegra. Đây là lần đầu tiên ông tới thăm con gái kể từ khi trở về. Và đây cũng là chuyến thăm mà ông cố tình trì hoãn bởi gánh nặng cảm xúc sợ phải nhìn thấy đứa con máu mủ của mình trong tình trạng bất động như vậy.


- Ôi, Gabrielle. - Cuối cùng ông cũng thốt lên - Tại sao con lại ra nông nỗi này cơ chứ?


- Cô ấy không nghe được ông đâu. – Charles Force nói khi bước vào phòng, trên tay mang theo một bình hoa khác. Ông đặt bình hoa lên chiếc tủ cạnh giường bệnh. Ông dường như không ngạc nhiên lắm khi thấy Lawrence ở đây.


- Con bé chọn không nghe. – Lawrence nói – Chính anh đã gây ra chuyện này.


- Tôi chẳng làm gì hết. Đó là do cô ấy tự chuốc lấy.


- Dù thế nào đi nữa, đó vẫn là lỗi của anh. Nếu như anh không…


- Ý ông là nếu như tôi không cứu cô ấy lúc ở Florence phải không? Nếu tôi cứ để cho con quái thú đó có được cô ấy phải không? Và rồi thì cô ấy sẽ không như thế này chứ gì? Nhưng đổi lại được gì chứ? Để mặc cho cô ấy chết sao? Ông nói tôi phải làm sao đây? Ông nói đi, Ba.

- Những gì anh đã làm đi ngược lại quy luật của vũ trụ. Đó là thời khắc của con bé, Michael. Đó là lúc nó phải ra đi.


- Đừng có nói với tôi về thời khắc. Ông đâu có biết chuyện gì đã xảy ra. Ông thậm chí còn không có ở đó. – Charles cay đắng nói. Ông đặt một tay lên má Allegra và dịu dàng vuốt ve. - Rồi một ngày cô ấy sẽ tỉnh lại. Cô ấy sẽ tỉnh lại vì tình yêu cô ấy dành cho tôi.


- Thật đáng buồn vì anh không hiểu, Michael. Con bé sẽ không bao giờ còn có thể yêu anh như nó đã từng nữa. Bản thân nó cũng không hiểu nổi lựa chọn của anh. Đáng lẽ ra anh nên để nó chết. Rồi nó sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.


Hai vai của Charles Force rung lên.


- Tại sao ông luôn nói với tôi như thể tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc ranh? Cô ấy đã rời khỏi Thiên Đàng vì tình yêu dành cho ông và Cordelia khi các người bị đày đọa.


- Phải. Chúng ta đã bị trừng phạt, chúng ta - những tôi tớ trung thành của Lucifer. Nhưng em gái anh đã mang tới hy vọng cho chúng ta. Đó là lựa chọn của con bé khi trở thành một ma cà rồng bất tử.


- Cũng như lựa chọn của tôi khi quyết định đi theo cô ấy.


Lawrence trầm ngâm nhớ lại lịch sử xa xưa của họ. Chuyện như đã xảy ra từ lâu, lâu lắm rồi: khi Lucifer bước lên ngôi vị quyền lực, Hoàng tử Thiên Đàng với tất cả ánh hào quang rực rỡ, như một ngôi sao sáng chói nhô cao trên bầu trời, đẹp y như thể mặt trời cạnh đó, và quyền năng như thể Chúa Trời, hoặc ít ra họ cũng từng nghĩ vậy. Và tất cả đã phải gánh chịu hậu quả của suy nghĩ đó. Chuyến lưu đày tàn khốc khỏi Thiên Đàng, và Gabrielle Đoan Chính đã tình nguyện gia nhập hàng ngũ những kẻ tôi tớ của Lucifer phải chịu án lưu đày hầu mang lại hi vọng và sám hối cho giống loài của mình. Cô đã quay lưng lại với Thiên Đàng vì tình yêu đối với đồng loại, và Michael đã theo chân cô rời khỏi Thiên Đàng bởi anh không thể chịu được việc bị chia cắt khỏi cô. Cả hai được xưng tụng là những Thiên thần Thanh Khiết bởi vì họ không phải chịu hình phạt do tội lỗi của mình. Họ đã tự ra đi theo ý nguyện của chính mình. Theo tiếng gọi của tình yêu và nghĩa vụ.



- Vậy là ông đã thắng, Lawrence. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, ông cũng đã đạt được cái ông mong muốn. Gia tộc này.


Phiếu Trắng đã được gọi ra sáng nay, và Lawrence được bầu làm Thủ lĩnh trong một cuộc bỏ phiếu với gần đại đa số phiếu tán thành. Charles đã bị tước khỏi quyền lực và trách nhiệm ngay lập tức. Danh tiếng của Charles đã bị vấy bẩn trầm trọng sau lời buộc tội dành cho Mimi. Ông đã đệ trình đơn từ chức, rút lui khỏi Hội đồng ngay khi tin tức được thông báo.


- Ta chưa từng muốn tiếm quyền của anh, Charles. Ta chỉ muốn tất cả chúng ta được an toàn.


- An toàn? Chẳng ai được an toàn hết. Tất cả những gì ông làm chỉ là ngồi đó run sợ và tỏ ra hèn yếu. Ông sẽ lại bắt chúng tôi lui quân một lần nữa. Lui vào sâu trong bống tối. Quay trở về với chốn tối tăm, lẩn trốn như những con vật hèn kém.


- Đó không phải là lui quân mà là một chiến thuật có tính toán hầu giúp chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị. Bởi vì chiến tranh sắp xảy ra rồi, và lần này thì anh chẳng thể làm gì để ngăn nó được nữa đâu. Máu Bạc đang mạnh lên và tương lại của cái thế giới này sẽ được quyết định một lần và mãi mãi.


Charles Force im lặng. Ông tiến về phía cửa sổ và nhìn ra dòng sông Hudson bên ngoài. Một chiếc sà lan di chuyển chậm chạm giữa dòng nước lênh đênh, một con mòng biển hú lên tiếng kêu cô đơn.


- Nhưng ta đang ấp ủ một tia hi vọng. Người ta nói rằng con gái của Allegra sẽ đánh bại được Máu Bạc. Ta tin rằng Schuyler sẽ mang lại sự cứu rỗi mà chúng ta hằng tìm kiếm. – Lawrence nói – Con bé cũng mạnh gần bằng mẹ của nó. – Ông nói với Charles về những khả năng kinh ngạc của Schuyler. – Và rồi một ngày con bé sẽ còn mạnh hơn thế.


- Schuyler Van Alen… ma cà rồng máu lai sao? – Charles trầm ngâm. – Ông chắc con bé đó chính là người chúng ta cần?


Lawrence gật đầu.


- Bởi Allegra có tới hai đứa con gái. – Charles nói bằng một giọng nhẹ bẫng, gần như có vẻ đùa cợt. - Chắc chắn rồi, ngay cả ông cũng không thể quên được điều đó.

Vũ hội hóa trang - Chương 43

Lawrence đang miệt mài nghiên cứu đống tài liệu lấy ra từ Khu Lưu Trữ thì phát hiện ra một tập giấy bị đốt cháy hoàn toàn trừ ngày tháng trên cùng. Ngày 23 tháng 11 năm 1972. Ông vẫn thắc mắc không biết bao giờ Schuyler mới trở về từ trường học. Và ngay lúc trở về, cô cháu gái đã nói với ông về chuyện Jack Force đọc được suy nghĩ của cô chiều hôm đó.



- Cháu cứ nghĩ cháu an toàn khỏi thuật “thần giao cách cảm” chứ, nhưng mà cậu ấy vẫn đọc được suy nghĩ của cháu. Tại sao vậy ạ? – Cô hỏi ông.


- Abbadon luôn là một trong những nhà tiên tri tài năng nhất của chúng ta. – Lawrence nói. - Sẽ cần một bài thực hành occludo (bịt kín) phức tạp hơn nếu ai đó muốn đóng cửa tâm trí mình trước cậu ta. Nhưng đôi khi giữa những người bị hút vào nhau cũng có mối liên hệ nào đó.


- Bị hút vào nhau ý ạ? – Schuyler hỏi.


- Chắc cháu cũng nhận ra cậu ta bị cháu thu hút chứ?! – Lawrence nói.


Schuyler đỏ bừng mặt. Cô cũng từng hi vọng vậy nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ về điều đó như một sự thực. Tuy vậy, dù cho cậu đã có giới hạn máu với Mimi, cậu vẫn tìm kiếm tình bạn của cô và hé lộ chút ít dấu hiệu rằng có thể cậu còn hứng thú với cô nhiều hơn mức tình bạn… Cậu từng hôn cô một lần, cách đây cũng lâu rồi. Và chàng trai ẩn sau chiếc mặt nạ hóa trang… Có lẽ nào đó là cậu không?


- Nhưng mà cậu ấy đã có hẹn ước rồi. – Schuyler nói - Chuyện này là không thể.


- Không. Không phải đối với giống loài của chúng ta. Abbadon lúc nào mà chẳng vậy. Cháu không phải cám dỗ đầu tiên thử thách lòng chung thủy của cậu ta đâu. – Lawrence nói – Nhưng rồi nó cũng qua thôi. Tạ ơn Chúa là cháu không bị cậu ta thu hút. Nếu không thì nó sẽ biến thành thảm họa ám ảnh cả hai đứa mất thôi.


Cô cúi nhìn tấm thảm trải sàn, thắc mắc không hiểu có phải ông ngoại đang thử cô không, hay ông chỉ đơn thuần giả định Schuyler chọn con đường đúng đơn giản vì cô là cháu gái của ông.


- Vâng. – Cô nói - Tạ ơn Chúa vì điều này.


Bỗng nhiên, Schuyler cảm thấy một cơn choáng váng nhẹ và rồi tầm nhìn của cô trở nên mờ ảo, chuếnh choáng, đầu gối cô khuỵu xuống, nhưng trước khi cô ngã xuống sàn, Lawrence đã vọt tới giữ chắc lấy cô.


- Cháu vẫn chưa làm theo những gì ta nói. – Ông kiên quyết nói – Cháu vẫn chưa thu nạp thần linh quen thuộc. Cháu đang yếu đi đấy.


Cô lắc lắc đầu.


- Đây không phải chuyện vặt đâu, Schuyler. Nếu cháu không mau mau thu nạp thần linh quen thuộc thì nó sẽ trở thành thảm họa thực sự đó, rồi cháu sẽ rơi vào hôn mê như mẹ cháu mất thôi.


- Nhưng mà cháu…


Lawrence cắt ngang cô với câu khuyên nhủ cộc lốc.


- Cháu phải đi săn đi, hãy dùng sức mạnh quyến rũ. Hãy dùng “Tiếng gọi”. Đó là cách giải quyết duy nhất vào lúc này.


Nghi thức Caerimonia Osculor giữa ma cà rồng và người thường chính là sự phát triển của một mối quan hệ vốn đã tồn tại sẵn từ trước đó. Đó là lý do tại sao những thần linh quen thuộc loài người của Máu Xanh thường vốn là người yêu hoặc bạn của họ. Nhưng Luật cũng cho phép sử dụng sức mạnh Quyến rũ đặc biệt nếu ma cà rồng quá cần thần linh quen thuộc. Ma cà rồng sẽ sử dụng “Tiếng gọi” để thu hút một người trần nào đó về phía anh ta, thôi miên người đó và hút máu của họ.


- Ta đã dạy cháu thần chú sử dụng ngôn ngữ Thần Thánh giúp cho việc này rồi. – Lawrence nói – Tối nay ta sẽ tới câu lạc bộ. Khi ta trở về, ta tin rằng cháu đã thực hiện điều cần làm.


Ông ngoại cô rời đi ngay sau đó, để lại Schuyler trên phòng riêng của mình. Mình không muốn mà, cô ương bướng nghĩ thầm. Mình không muốn làm chuyện này với một người lạ lẫm. Mình không muốn làm nó với ai đó mà mình không quen. Mình chưa đến mức tuyệt vọng như thế! Hay mình đúng là như vậy?


Rồi cứ như thể bị “Tiếng gọi” thu hút, ai đó gõ cửa phòng ngủ Schuyler.


- Chuyện gì vậy, Hattie? – Schuyler hỏi.


Cánh cửa bật mở.


- Không phải Hattie, là tớ đây. – Oliver nói, lù đù trước ngưỡng cửa.


- Tớ không nghe thấy tiếng cửa trước mở. Cậu làm gì ở đây vậy? – Schuyler hỏi lại, có phần phòng vệ.


- Ông cậu bảo tớ là cậu muốn tớ ghé qua. – Oliver giải thích.


A. Vậy là ông đã tự thực hiện “tiếng gọi” cho cô. Chỉ có điều là ông đã dùng điện thoại thay vì thần chú. Ông ngoại, người quả thực rất cao tay đó. Schuyler thầm nghĩ.


Oliver đi vào phòng và ngồi trên chiếc rương đặt cuối giường Schuyler. Cậu nhìn cô đăm chiêu.


- Tớ đang nghĩ… nếu cậu còn muốn làm chuyện đó thì chúng ta sẽ làm.


- Cậu thực có ý đó chứ?


- Ừ.


- Ở đây luôn sao? – Schuyler hỏi, nhìn quanh phòng mình một lượt, mắt cô lướt qua những tấm poster Evanescence , ngôi nhà búp bê khổ lớn Barbie màu hồng, một dãy những hình bìa tạp chí Playbill có ảnh của Rent, Avenue Q và The Boy From Oz được dán trên tường phòng cô từ hồi Cordelia thường xuyên đưa cô đi xem nhạc kịch ở Broadway. Nó vẫn là một căn phòng sực nức mùi nít ranh và còn được sơn màu vàng Moutain Dew (màu vàng tươi) nữa chứ. Chẳng có vẻ gì giống với hang ổ của một ma cà rồng cả.


- Nơi này cũng tốt mà. – Oliver nhún vai. – Hơn nữa, nó sẽ giúp tớ tiết kiệm tiền thuê phòng khách sạn.


- Cậu có chắc cậu muốn làm chuyện này không? – Schuyler hỏi lại, vươn tay nắm lấy tay cậu.


- Có. – Oliver thở mạnh. - Tớ biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cậu nếu cậu không làm chuyện này, và giữa hai chúng ta mà nói, tớ vẫn thích cậu không phải một tay ăn kiêng thì hơn. Tớ cũng ghét rau củ lắm. - Oliver tếu táo. - Đặc biệt là cải bông xanh… Vậy chúng ta sẽ làm kiểu gì… - Oliver nói - Tớ đứng à? Hay…? - cậu đứng dậy và nhìn quanh. Cậu cao hơn cô nhiều.


- Không, cậu ngồi đi. – Schuyler nói, nhẹ nhàng ấn vai cậu để cậu ngồi xuống giường cô. – Như vậy tớ có thể cúi xuống. – Cô đứng giữa hai chân cậu. Cậu ngước nhìn cô. Cô nghĩ cậu chưa từng đẹp trai đến thế, hay mong manh đến thế.


Oliver nhắm hai mắt lại.


- Nhẹ nhàng thôi nhé.


Schuyler cúi xuống, hôn vào lõm cổ của cậu, và rồi, nhẹ nhàng như chưa từng nhẹ nhàng hơn, cô để những chiếc răng nanh mọc dài ra và cắm chúng vào đó. Oliver rít lên giữa hai kẽ răng, như thể cậu đang đau lắm.


- Tớ ngừng lại nhé?


- Không… cứ tiếp tục đi… - Cậu nói, vẫy tay xua xua.


- Tớ không làm cậu đau chứ?


- Không… cảm giác… tuyệt vời, thực đó. - Oliver thì thào. Cậu đặt một tay qua đầu cô, níu cô tới cổ cậu lần nữa.


Schuyler nhắm hai mắt lại và cắm ranh năng vào cổ Oliver. Khi cô làm vậy, các giác quan của cô như bị khuấy động và tâm trí cậu dần mở rộng ra trước mắt cô. Những ký ức lưu theo máu tràn ra. Nó giống như những gì Bliss từng nói: cô hút cả linh hồn, cả con người của cậu… và, cái gì đây? Giờ đây, tâm trí cậu như quyển sách để mở trước cô, máu cậu hòa lẫn với máu của cô, khuấy đảo máu cô… và cô có thể đọc được mọi ý nghĩ cậu từng có trong đời… len sâu vào mọi ngõ ngách trong ký ức cậu.


Oliver yêu cô.


Cậu đã yêu cô suốt một thời gian dài. Kể từ ngày họ mới gặp nhau. Trong suốt bao nhiêu năm trời.


Schuyler cũng từng nghi ngờ chuyện này nhưng cô cố tình lờ nó. Thế mà giờ đây nó như được phơi ra trước mắt cô khiến cô không thể chối bỏ được nữa.


Ôi, Ollie. Đáng ra tớ không nên làm chuyện này. Schuyler đau khổ. Nụ hôn Thần Thánh không những không xua được tình cảm đó mà chỉ càng làm tăng thêm tình yêu của cậu với cô mà thôi. Giờ họ đã bị trói buộc vào nhau theo một cách mới và phức tạp hơn.


Cô đã nhận được quá nhiều. Tình bạn của hai người đang bị lung lay, giờ cô mới thực sự hiểu điều đó. Chẳng còn đường để quay lại nữa rồi. Họ sẽ chỉ có thể tiếp tục tiến lên mà thôi. Trong mối quan hệ giữa ma cà rồng và thần linh quen thuộc của cô ta. Bị vướng vào nhau bởi một nghi thức giới hạn máu cổ xưa. Cô đã kết thúc. Cô đã thỏa mãn. Cô rút răng nanh ra và cảm nhận một dòng năng lượng sống chảy tràn trong cơ thể mình. Cứ như thể cô đã tiêu thụ gần chín chục lít cà phê có trị số ốc-tan cao (chứa nhiều năng lượng). Hai má cô đỏ bừng và mắt cô sáng ngời.


Đầu Oliver ngửa ra sau. Cậu đang thiếp dần đi. Schuyler nhẹ nhàng đặt cậu nằm hẳn lên giường, nơi cậu có thể nghỉ trong suốt mấy giờ tiếp theo và đắp chăn cho cậu. Mình đã làm cái gì thế này? Cô tự hỏi, mặc dù lúc này tầm nhìn của cô đã rõ hơn và các giác quan cũng nhạy bén hơn. Họ có thể giữ bí mật này khỏi ánh mắt của Ủy Ban không? Và liệu Oliver có bị trừng phạt nếu họ phát hiện ra một Conduit lại trở thành thần linh quen thuộc không? Cô nhớ lại lời Cordelia từng nói, Allegra đã cưới ba cô, thần linh quen thuộc loài người của bà, đi ngược lại bộ Luật của gia tộc. Mẹ cô đã đánh đổi lời thề này với một cam kết khác.


Vậy còn Jack thì sao?


Khi Oliver tỉnh lại, Schuyler đang ngồi ở bàn học, quan sát cậu.


- Chà. - Cậu nói, gãi gãi cổ nơi vết cắn vẫn còn mới. - Tớ đoán đó là cái mà người ta vẫn gọi là bạn bè đi đôi với lợi ích.


Cả hai cùng phá ra cười. Schuyler ném gối vào cậu. Cô tiễn Oliver ra cửa và cảm ơn cậu thêm lần nữa. Trước khi rời đi, cậu cúi xuống hôn cô, trên môi. Một nụ hôn thoáng qua nhưng vẫn là một nụ hôn vào môi.


Schuyler đóng cánh cửa lại sau lưng cậu, trái tim cô trĩu nặng nỗi bất an và bối rối.


Đây đúng là một sai lầm.

Vũ hội hóa trang - Chương 42

Đám đông dự phiên tòa bắt đầu tản ra và di chuyển lên các tầng trên của Khu Lưu Trữ, Schuyler chờ ông ngoại cô ở cửa ra vào. Oliver đã đi trước, nói là không thể bỏ bài kiểm tra môn Lượng giác chiều nay được. Họ đã được cho nghỉ phép đặc biệt để dự phiên tòa sáng. Schuyler hiểu rằng cô nên về cùng cậu, nhưng cô muốn nghe ông ngoại giải thích lại toàn bộ những chuyện vừa rồi.



Lawrence đang rời khỏi trụ sở của Hội đồng, Edmund Oelrich và Nan Cutler đi cạnh hai bên.


- Để chúng tôi tiễn ông, Lawrence. – Edmund nói, cúi người chào. – Đây đúng là nỗi sỉ nhục cho toàn gia tộc chúng ta.


- Chúng tôi cam đoan với ông, ông sẽ có phiếu của chúng tôi trong lần bầu cử tới. – Nan thêm vào, vỗ vỗ lên cánh tay Lawrence. – Đáng lẽ ra chúng tôi nên nghe lời ông từ bốn trăm năm trước mới phải. Thật tình! Bọn Tàn Ác đó đã nhúng chàm cả tới gia đình thuộc hàng cao cấp nhất!


- Cám ơn hai vị. – Lawrence gật đầu. Ông quay ra phía Schuyler. - Vậy đó. Giờ cháu nghĩ sao về Kingsley Martin nào?


Hai ông cháu cùng đi lên cầu thang dẫn lên tầng trên, hướng ra phía cửa ngách của câu lạc bộ chuyên dành cho ma cà rồng – Block 122, và bước ra ngoài vỉa hè.


- Từ đầu tới cuối đều do Mimi làm. – Schuyler thốt lên kinh hoàng. – Mimi… - Sự thật này khó tin quá, đặc biệt là với những nghi ngờ của cô và đám bạn về Kingsley vẫn còn đang lởn vởn trong đầu. – Ông đã biết chuyện Kingsley là một Venator rồi ạ?


- Đúng vậy. – Lawrence gật gù.


Schuyler nhớ lại những gì mà Kingsley đã nói với Jack vào buổi sáng hôm nào. “Các người chẳng là gì nếu không có chúng tôi, nếu không có những hi sinh mà chúng tôi phải gánh chịu.”


- Nhưng cháu cũng đúng, cháu gái ạ. Kingsley là một Máu Bạc. – Lawrence nói, vẫy vẫy Julius đang ngồi trong chiếc xe hơi của gia đình họ.


- Ý ông là sao ạ? – Schuyler hỏi khi cô bước lên xe trong khi Lawrence giữ cửa.


- Gia đình cậu ta là một gia đình có dòng máu cổ xưa nhất. Một trong những gia tộc chiến binh cổ. Họ đã bị chính Lucifer làm vấy bẩn. Nhưng khi họ quay về với với cộng đồng Máu Xanh, ăn năn bởi hành động của mình thì họ cũng dần học được cách khống chế tính Tàn Độc của mình, rồi những cơn khát, và cả giọng nói trong đầu họ nữa. – Lawrence nói, đóng cửa xe lại. - Về Duchesne, Julius. Chúng ta sẽ thả Schuyler ở đó rồi mới về nhà. – Ông nói, vỗ vỗ lên lớp cửa kính ngăn cách giữa khoang lái và khoang sau.


Họ lao qua khu vực phố Chelsea rồi tới đường cao tốc West Side. Lại thêm một ngày ảm đạm đặc trưng kiểu New York.


- Nhưng làm sao chúng ta có thể tin họ được?


- Chúng ta đã tin tưởng họ trong hàng ngàn năm nay. Kingsley Martin là một Máu Bạc thật, nhưng chỉ là do tên gọi di truyền lại thôi. Máu của cậu ta cũng xanh như của cháu và ta vậy. Họ đã đoạn tuyệt với Lucifer rồi, và tỏ ra rất hữu ích trong cuộc tìm kiếm nghi can. – Lawrence thở dài. - Thế nhưng…


- Thế nhưng?


- Thế nhưng… có cái gì đó trong vụ này làm ta phiền lòng. Cháu có tin là Mimi Force có tội thật không?


- Có ạ. – Schuyler trả lời dõng dạc. – Cô ta là một người kinh khủng.


- Ừm, nhất là khi chúng ta còn biết rằng cháu chính là mục tiêu của cô ấy. Nhưng…


- Nhưng sao ạ?


- Nhưng nếu cháu là mục tiêu chính thì tại sao Priscilla lại chết? Và còn cô gái nhà Llewellyn nữa? Có gì đó không đúng lắm ở đây.


Schuyler nhún vai. Có lẽ cô không nên vội đưa ra phán xét, nhưng chẳng phải chính Ủy Ban cũng vậy sao? Và sâu trong thâm tâm, cô chẳng hề thấy chút thương hại nào đối với Mimi. Suy cho cùng thì, chính cô ta đã triệu một Máu Bạc ra để giết cô mà.


- Ông nghe lời khai của Kingsley rồi đấy. Mà anh ta lại là một Venator. Không phải anh ta bắt buộc phải nói sự thật sao? Ở mọi lúc, mọi nơi?


- Đúng vậy. – Lawrence gật đầu. – Charles luôn tin tưởng vào nhà Martin. Chính Charles đã giác ngộ họ về phe chúng ta. Nhưng ta cũng không biết nữa. Ta luôn luôn có chút nghi ngờ về gia đình này.


Xe dừng lại ngay trước cổng trường Duchesne. Schuyler nhảy ra khỏi xe, nhưng không quên hôn một cái lên má ông ngoại trước khi rời đi.


- Bà ngoại luôn nói rằng đừng bao giờ tin tưởng những kẻ bề ngoài bóng bẩy. Bọn họ luôn che giấu rất nhiều thứ nhơ nhớp bên trong.


Khi bước qua cổng trường, Schuyler đụng ngay Jack Force, người cũng đang tiến vào từ cửa bên. Jack vẫn mặc bộ vét xám sẫm màu lúc ở phiên tòa, mắt cậu mờ đục với những tia đỏ vằn lên, như thể cậu đã khóc vậy. Schuyler bỗng cảm nhận được một nhát đâm xé lòng. Dù cô chẳng hề thương yêu gì Mimi, nhưng Jack lại là bằng chứng sống nhắc cô rằng không phải ai cũng nghĩ như vậy.


- Cô ấy không làm vậy đâu, cậu biết đấy. – Jack lên tiếng trước tiên.


Schuyler đỏ mặt nghĩ “Cô ấy đã muốn giết tớ đấy! Chính cô ấy đã thú nhận!” Nhưng rồi cô lại nói giọng nhẹ hều với Jack:


- Đó không phải những gì người ta chứng thực được ở phiên tòa.


- Mimi đúng là ích kỷ… nhưng cô ấy không ác độc đến mức như vậy đâu. – Jack van nài.


Chuông chiều vang lên, báo hiệu giờ nghỉ ăn trưa đã hết và lớp học chiều lại bắt đầu. Các học sinh đổ túa ra từ căng-tin, ùa lên các cầu thang, và chen chúc nhau chỗ chiếu nghỉ lát hoa cương, nơi Jack và Schuyler cũng có mặt. Một vài người thì thầm với nhau khi họ nhận ra Jack và Schuyler đang to nhỏ chuyện gì đó. Một vài Máu Xanh tham dự phiên tòa bày tỏ cái nhìn thông cảm khi trông thấy Jack, trong khi những người khác thì liếc cậu chằm chặp, và một người thậm chí còn đi xa hơn khi rít lên trước sự có mặt của cậu. Một cuộc họp Ủy Ban đặc biệt được lên lịch vào chiều nay để thông báo tới các thành viên mới về những phát hiện mới nhất này.


- Cô ấy sẽ không bao giờ thực sự làm đau thêm bất kỳ ai. – Jack tiếp tục thanh minh cho em gái. – Cô ấy không ghét cậu. Không thực sự vậy. - Cậu ước gì mình có thể giải thích rõ ràng hơn. Rằng Schuyler à, người Mimi ghét không phải cậu đâu. Mà là tớ. Cô ấy chỉ chuyển cơn giận dữ sang cậu vì cô ấy không thể ép mình ghét chính người cô ấy yêu được. Nhưng cô ấy thực sự ghét tớ vì những gì tớ đã làm – vì tớ đã yêu cậu.


Schuyler nhìn Jack vẻ chế nhạo, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Mimi Force. Azrael. Thiên thần đại diện cho sự Diệt vong đúng không? Đó chẳng phải nghề của Mimi sao? Reo rắc cái chết cho muôn người? Trước sự ngạc nhiên của Schuyler, Jack dường như có khả năng đọc tâm trí cô.


- Cậu không hiểu, đó là một phần của sự cân bằng vũ trụ. Chúng ta luôn có vị trí của riêng mình. Và cái chết cũng là một phần tất yếu của cuộc sống này. – Jack nói.


Schuyler nhún vai.


- Tớ không chắc lắm đâu. – Cô nói – Thôi chào cậu, Jack.

Monday, August 30, 2010

Vũ hội hóa trang - Chương 41

Cuộc điều tra của Ủy Ban về vụ việc xảy ra ở Khu Lưu Trữ đã dẫn tới một phiên tòa công khai, với sự có mặt của tất cả các nhân chứng trong vụ tấn công - những người đều đã vượt qua cuộc kiểm tra trước đó của Ủy Ban. Phiên tòa diễn ra tại một trong những phòng xử án lớn bên dưới Khu Lưu Trữ. Các thành viên của Hội đồng ngồi ở hàng ghế trên bục quan sát cao, đối mặt với đám đông, Charles Force ngồi chính giữa. Lawrence Van Alen được xếp chỗ ở tít đằng xa bên tay phải, vừa vào chỗ ngồi ông đã lôi ngay ra một điếu xì gà như thói quen thường lệ. Trưởng Giám hộ mới, Edmund Oelrich, với “vỏ bọc” thường ngày là một sử học gia nghệ thuật nổi tiếng và cũng là một ông chủ phòng tranh, sẽ điều hành việc xử án từ trên bục. Một vành móng ngựa nhỏ đặt trước bục để gọi nhân chứng, và đối diện phía đó là thẩm tra viên - công tố viên chính thức do Ủy Ban bổ nhiệm.



Các ghế ngồi trong phòng xử án nhanh chóng được lấp đầy, hầu hết người đến tham dự phiên tòa đều là các gia đình Máu Xanh, không khí căng thẳng càng lúc càng tăng cao khi Schuyler, Jack, Bliss và Oliver lần lượt bị gọi lên mô tả lại “phiên bản sự kiện ngày hôm đó” của mình. Họ được xếp chỗ ngồi cạnh nhau ở hàng ghế đầu. Mimi ngồi cạnh Jack và đang chờ đến lượt mình bị gọi. Cô rất lo lắng về cuộc điều tra, nhưng lại sớm tìm ra lý do nào đó giúp cô tự lừa dối mình thoát tội khỏi vụ này. Suy cho cùng, đâu phải cô muốn làm hại Bliss hay muốn giết chết bà Priscilla DuPont đâu! Cô chẳng có gì mà phải bận tâm về cái chết của bà già đó cả. Đó chỉ là một tai nạn không may mà thôi. Họ phải hiểu điều đó chứ, phải không? Nếu không có động cơ gì thì họ không thể buộc tội cô, đúng không? Cô với tay nắm lấy bàn tay anh trai mình, Jack đáp lại bằng một cái siết nhẹ ấm áp.


Thẩm tra viên gọi Kingsley Martin lên bục.


- Hãy khai báo họ tên đầy đủ của anh.


- Kingsley Drexel Martin.


- Chức vụ.


Chức vụ? Mimi nhướng một bên mày lên. Chuyện này là sao đây?


- Tôi là một người Người săn Sự thật. Một Veritas Venator (tiếng Latin cùng nghĩa). Tôi được Ủy Ban giao nhiệm vụ điều tra về cái chết của các ma cà rồng Máu Xanh, bao gồm: Aggie Carondolet, Dylan Ward, Summer Armory, Natalie Getty, Landon Schlessinger, và Grayson St. James.


Một làn sóng xì xầm dội lên trong đám đông. Các ma cà rồng lớn tuổi đều biết Venator là cấp bậc cao nhất trong đội đặc vụ của Ủy Ban, họ là những chiến binh quả cảm trong cuộc chiến bảo vệ sự an toàn của gia tộc Máu Xanh khỏi việc bị xâm hại và bị lộ thân phận thật của mình.


- Và nhiệm vụ của anh là? - Thẩm tra viên tiếp tục hỏi.


- Tôi được cử đến Trường Duchesne để thu thập bằng chứng nhằm phát giác ra kẻ chủ mưu. – Kingsley vẫn tiếp tục giọng khai báo đều đều .


Lại những tiếng xì xầm, lần này còn kích động hơn trước. Một Venator đã được cử đến một trong những thành trì an toàn nhất của gia tộc: Trường Duchesne! Ủy Ban đang nghĩ cái gì vậy chứ, dám cử một trong các sát thủ mạnh nhất của mình đến đó để theo dõi con cái họ sao?


- Vậy các nghi can là ai?


- Madeleine Force. Bliss Llewellyn. Schuyler Van Alen.


Lần này lại là những tiếng thốt kinh ngạc rõ mồn một rộ lên trong đám đông. Kingsley là một điệp viên ngầm! Một Johnny Depp trong “21 phố Jump” thời hiện đại, một ma cà rồng “nằm vùng” phụ trách tuần tra đám thanh thiếu niên. Schuyler há hốc mồm kinh ngạc, Bliss thì không đặng đừng được cười ngất, còn Mimi chỉ biết nghiến răng ken két. Tên khốn.


- Vậy các kết quả điều tra của anh ra sao?


- Đầu tiên, tôi nhanh chóng tiến hành điều tra Schuyler Van Alen. Cô ta là nạn nhân của hai vụ Máu Bạc tấn công và không hề tỏ ra có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy bị cám dỗ bởi Phép thuật Hắc Ám. – Kingsley nói, đồng thời lôi ra một cuốn sổ nhỏ từ túi áo jacket và lật giở các trang ghi chép trong đó.


- Bliss Llewellyn là đối tượng đáng nghi hơn. Cô ta từng phàn nàn với tôi về những cơn ác mộng và ảo giác, dấu hiệu tương tự như của Maggie Stanford trước khi cô này qua đời. Nhưng chính từ những ảo giác này mà tôi có thể đi tới kết luận rằng Bliss có khả năng chỉ là nạn nhân chứ không phải thủ phạm chính.


- Vậy còn Madeleine?


- Tôi đã đi tới kết luận rằng Madeleine Force đang chứa chấp tên Máu Bạc đã tấn công vào cộng đồng của chúng ta. – Kingsley nói, giọng điệu của anh ta lúc này nghe như chỉ đang thông báo một sự việc rất hiển nhiên.


- Trật tự! Hãy giữ trật tự tại phiên tòa! - Trưởng Giám hộ lên tiếng nhắc nhở khi đám đông trở nên giận dữ và kích động. Nhiều ma cà rồng đứng lên khỏi ghế ngồi, họ rít lên và la ó phản đối lại lời khai của Kingsley. Mimi Force – con gái của Thủ lĩnh – mà lại là tòng phạm của bọn Máu Bạc ư? Kiểu đùa dai gì thế này?


- Anh có bằng chứng cho lập luận của mình không? - Trưởng Giám hộ làu bàu nói từ phía bục trên cao.


- Cô ta đã thể hiện khao khát được học hỏi về Phép thuật Hắc Ám. Cụ thể hơn, cô ta muốn biết cách làm thế nào sử dụng thần chú Incantation Demonata. Thần chú triệu gọi Máu Bạc.


- Tại sao cô ta muốn thực hiện thần chú này?


- Cô ta nói cô ta muốn tiêu diệt kẻ thù của mình. – Kingsley nói, nhìn thẳng về phía Mimi.


Mimi run lẩy bẩy trên ghế ngồi của mình. Nói dối, nói dối. Toàn là nói dối! Hãy ngừng lại ngay! Câm ngay! Câm ngay! Chúng ta đã từng là bạn mà! Đồ phản bội!


- Và đó là Bliss Llewellyn?


- Không phải.


- Không phải sao? - Thẩm tra viên trông có chút bối rối ngạc nhiên.


- Không.


- Vậy ai mới là mục tiêu của cô ta?


- Schuyler Van Alen.


Lại thêm một vụ nháo nhác giận dữ bùng lên trong hàng ghế khách dự phiên tòa.


Schuyler bỗng cảm thấy toàn thân đông cứng. Vậy ra đó không phải chỉ là hoang tưởng của mình cô, Mimi thực sự muốn giết cô. Cô nhớ lại giấc mơ hôm nào, trong mơ mẹ cô tỉnh lại và nói chuyện với cô. Mẹ Allegra đã nói gì nhỉ? “Hãy cẩn thận”.


- Vậy tại sao anh còn cho phép cô ta thực hiện bùa chú đó? - Trưởng Giám hộ hỏi.


- Vì tôi cần bằng chứng. Tôi nghĩ tôi có thể khống chế nó, ngăn cản cô ta lại trước khi nó thực sự xảy ra. Nhưng tôi đã không thể. Rõ ràng là cô ta đã từng thực hành nó trước đó. Nhiều lần rồi.


- Cảm ơn anh, Venator.


Kingsley lui xuống. Giờ đây khi nhân diện của anh đã được làm rõ, trông anh già hơn rất nhiều, cậu thanh niên tự mãn thường ngày chỉ là một vỏ bọc, một mặt nạ. Kingsley cất bước nghiêm trang trở về chỗ ngồi của mình ở hàng ghế đầu, bên cạnh đám học sinh Duchesne và cả đám lùi ra xa khỏi anh, có phần sợ sệt thành kính.


- Tòa cho gọi Charles Force. - Trưởng Giám hộ lên tiếng.


Thủ lĩnh gia tộc loạng choạng bước từ chỗ ngồi của mình trên bục cao xuống vành móng ngựa. Con gái ông bị buộc tội chứa chấp Máu Bạc! Chữ “nhục” như được viết tràn lan trên khắp khuôn mặt ông. Dưới ánh đèn, mái tóc màu bạc ánh kim của ông nhìn thành ra bạc trắng, và dưới hai con mắt có một quầng thâm lớn. Ông trông như thể một ông già tàn tạ chứ không phải một thủ lĩnh bất khả chiến bại của gia tộc ma cà rồng.


- Xin khai báo họ tên trước phiên tòa. - Thẩm tra viên đề nghị.


- Charles Van Alen Force.


- Ông đã bao giờ chứng kiến con gái mình thực hành Bùa chú Hắc Ám chưa?


- Rồi, nhưng… - Charles trả lời, lau trán bằng khăn tay lụa.


- Là bùa chú cấm?


- Đúng, nhưng…


- Vậy là đủ rồi. Cảm ơn ông. - Thẩm tra viên nói, cắt ngang lời khai của Charles.


Charles trông như thể còn muốn nói gì đó nữa, nhưng tiếng nói của ông chết cứng trong họng lưỡi. Ông trông nhợt nhạt và chán chường. Ông lui xuống và quay trở lại ghế ngồi của mình với các thành viên khác trong Hội đồng.


Không có thành viên nào nhìn lại ông, còn đám đông bên dưới bắt đầu la ó phản đối và rít ré ầm ĩ.


- Chúng tôi xin đưa ra Dấu hiệu làm bằng chứng cuối cùng chống lại Madeleine Force. Tôi tin là quý vị sẽ tìm thấy nó trên gáy của bị can. - Thẩm tra viên tuyên bố.


- Chuyện này thật nực cười. Tôi không mang Dấu hiệu của Lucifer cũng như tất cả các người ngồi đây. – Mimi lên tiếng. Cô thật chỉ muốn hét lên. Đây là một hành động làm nhục cô. Cô đã bị gài bẫy!


- Làm ơn vén tóc lên. - Trưởng Giám hộ yêu cầu.


Mimi thu tóc lại và vén lên. Cô đã từng làm điều tương tự để Nan Cutler kiểm tra vào tối qua, khi bà ta đến để thực thi cuộc thử thách do Ủy Ban đề ra. Chẳng có gì xảy ra cả, và cô tin chắc mình vô tội.


Nhưng một tiếng xì xầm kích động rộ lên từ phía Hội đồng.


- Cái gì?


“Cổ của em, Mimi, có cái gì đó trên cổ em.”


“Jack, anh làm em sợ đấy.”


Cô đưa đầu ngón tay lên sờ gáy. Một vùng thịt gồ lên. Một hình xăm. Phải nói là một vết nung nóng bỏng, giống như cái dấu người ta vẫn thường đóng lên gia súc thì đúng hơn. Phán quyết của tòa được đưa ra nhanh chóng và kiên quyết. Mimi chính là thủ phạm. Cô bị buộc tội đã thông đồng với Máu Bạc. Cô sẽ bị thuyên chuyển tới nhà tủ cổ của gia tộc ở Venice, nơi máu cô sẽ bị thiêu cháy cho tới khi kí ức của cô bị hủy hoại hoàn toàn, và không còn chút hi vọng luân hồi. Tiền bảo lãnh tạm thời là một triệu đô, món tiền mà ba cô ngay lập tức đồng ý trả để cô được tại ngoại dưới sự giám sát của ông.

Mimi nhìn Jack. “Chuyện này không thể xảy ra… Em không làm thế. Anh biết là em không mà.”


“Anh biết. Anh biết.” Jack vòng tay quanh người em gái, khuôn mặt cậu hằn lên nỗi lo. Chuyện này nghiêm trọng quá. Là án tử hình! Ôi Mimi ơi!


Cặp sinh đôi nhà Force chờ ba mình bước xuống khỏi bục và tiến về phía họ. Charles vẫn còn nguyên cái nhìn hoảng hốt và sốc cực độ trên khuôn mặt, hệt như lúc trước đó.


- Ba ơi, chúng ta phải làm gì bây giờ? – Mimi nói.


- Thực sự là… - Charles Force thất kinh - chẳng thể làm gì…


- Không thể sao?


- Chỉ có một cách duy nhất để kiểm chứng Dấu hiệu của Lucifer mà thôi. Con phải thực hiện một nghi thức rất cổ xưa. Đó là Thử máu. Nhưng chỉ có Gabrielle – Allegra Van Alen - mới có khả năng thực hiện nghi thức này.


- Gabrielle? – Mimi hỏi lại với cảm giác tê buốt ngập lòng.


- Đúng vậy.


Giờ thì hay rồi. Allegra đang hôn mê và sẽ chẳng bao giờ tỉnh dậy được.


- Vậy là không còn cách nào để chứng minh sự vô tội của con sao? – Mimi hỏi.


- Không con ạ.

Vũ hội hóa trang - Chương 40

Schuyler đang đánh răng thì nghe tiếng di động đổ chuông. Cô chải chải, súc súc mấy cái rồi nhổ ra, nhanh nhẹn lau mặt và chạy vù ra ngoài nghe máy. Lúc này mới là sáng sớm, cô đang chuẩn bị để tới trường.



- Ờ?


- Có còn cách nghe máy nào khác không vậy?


- Ồ, Bliss. Hey. Xin lỗi nhé. Tớ cứ tưởng là Oliver chứ. Cậu ta luôn gọi vào sáng sớm.


- Xin lỗi đã làm cậu thất vọng nhen.


- Không, không chút nào. Cậu sao rồi? – Schuyler hỏi. Cô đã định tới thăm Bliss nhưng mấy ngày vừa qua cô bị xoay như chong chóng, nào là theo kịp lịch học dày đặc trên lớp, rồi các bài học bổ túc ma cà rồng và còn phải đương đầu với việc ông ngoại cô đã sẵn sàng cho cuộc chiến danh dự của cả cuộc đời ông. Ông đã gọi một Phiếu Trắng, sẽ có một cuộc bình bầu Thủ lĩnh mới trong gia tộc.


- Khá hơn rồi. – Bliss đáp. - Cậu, ừm, biết chuyện xảy ra với tớ rồi, đúng không?


- Ờ. – Schuyler đáp – Ông ngoại tớ nói đó là do một Croatan gây ra, nhưng cậu vẫn an toàn.

Bliss kể cho Schuyler nghe về cuộc thử thách, về chuyện mở cửa trí não cho Nan Cutler xem, và cả về chuyện làm sao những vết cắn trên cổ cô lại biến mất được.


- Chuyện tương tự cũng từng xảy ra với tớ. – Schuyler nói. Nhớ không? Vào cái đêm chúng ta đi chụp hình mẫu quần jeans đó?


- Ừ.


- Tớ đã bị tấn công, nhưng vết cắn cũng biến mất sau đó. Giờ tớ chẳng còn nhớ được gì.


- Bà ta còn xem cả gáy của tớ nữa. Như thế có kỳ quặc không nhỉ?


Schuyler gật gù, dù rằng Bliss không thể nhìn thấy cô.


- Thực ra, ông ngoại tớ nói còn có nhiều bài kiểm tra cho những người khác nữa. Nan cũng đến đây. Để kiểm tra tớ.


- Thật á? Vậy là không chỉ mình tớ à?


- Không, tất nhiên không rồi. Mọi người có mặt ở đó vào đêm xảy ra chuyện đều bị kiểm tra.


- Tuyệt.


- Vậy, có chuyện gì nào?


- Nghe này, tớ mới phát hiện ra một điều từ ba tớ. Cậu biết Ủy Ban luôn nói rằng những thứ như Máu Bạc không tồn tại đúng không?


- Ừ hừm.


- Ừm, tớ thấy có vẻ là chúng đã trở lại rồi thì phải.


- Ừ, tớ cũng nghe vậy. – Schuyler nói. Lawrence đã nói cho cô biết chính sách đối phó của Hội đồng. Giờ đây một ma cà rồng trưởng thành đã bị giết, Hội đồng phải chuẩn bị lực lượng và trang bị vũ khí cho cuộc chiến sắp tới. Máu Bạc chính là hiện thực kinh hoàng mà họ sẽ phải đối mặt.


- Dù sao thì, ba tớ nói thủ phạm chính là một trong số chúng ta, một thế lực lớn, một gia đình cổ xưa. – Bliss nói.


- Đó cũng là những gì Cordelia luôn luôn nói.


- Cậu có thể nghĩ điều này thật điên rồ… – Bliss nói tiếp – … nhưng tớ nghĩ tớ biết kẻ làm chuyện đó là ai rồi.


- Ai làm gì cơ?


- Ý tớ là, tớ nghĩ tớ biết ai đang che giấu tên Máu Bạc đó, hay đúng ra là che giấu cho cả đám bọn chúng rồi. – Bliss nhắc lại. – Theo tớ, Kingsley có dính líu đến vụ này.


Bliss tiết lộ cho cô bạn biết nghi ngờ của mình và cách cô lắp ghép thông tin từ ba cô về các dấu hiệu xâm hại với chuyện Kingsley và cả về trí tò mò cực độ của anh ta đối với Phép thuật Hắc Ám cho tới cuốn sách kỳ lạ mà cô luôn thấy Kingsley đọc, hay cách mà anh ta rất tỏ tường về lịch sử của Máu Bạc và các truyền truyết về chúng.


Schuyler khẽ huýt gió:


- Mình không biết nữa… nghe cũng đáng ngờ đấy… nhưng cậu không nghĩ mình rút ra kết luận vậy có hơi vội vàng?


- Có lẽ, nhưng mình lại bị kẹt cứng ở trong này thêm một tuần nữa. – Bliss nói. - Cậu nghĩ xem cậu và Oliver có thể điều tra chuyện này được không?


Cuối tuần đó, Schuyler và Oliver đã bới ra được vài sự thật thú vị nữa về chàng trai mới đến. Khu Lưu Trữ đã được khôi phục lại và hiện ở tình trạng tạm sử dụng được (đúng là thời điểm để thuật Velox ra tay). Tất cả bụi bặm và vôi vữa bung xung đã được quét dọn sạch sẽ, không còn tàn tích nào của vụ nổ, trừ một khe nứt rất nhỏ ở chính giữa sàn nhà đá hoa cương. Thật kỳ diệu, hãy xem ma cà rồng có thể làm được những gì một khi họ thực tâm chú ý.

Lần theo nơi chốn hiện tại của Kingsley khá dễ dàng, nhất là với mạng lưới quan hệ của Oliver trong trường học, cũng như kĩ năng lần mò bằng vi tính tuyệt vời của cậu.


Schuyler gọi cho Bliss đang ở bệnh viện để thông báo cho cô biết về những gì họ tìm được.


- Nhà Martin đã chuyển tới New York cùng đêm cậu nói là Dylan bị sát hại. – Schuyler nói. – Và tụi tớ còn phát hiện ra Kingsley đã dành một khóa học mùa hè ở Hotchkiss, nơi cô gái đó bị giết, và cậu ta đã ở Choate một tuần để thăm một người bạn, đó chính là nơi một học sinh năm hai được tìm thấy chết ngay trước khi niên học bắt đầu. Và cuối cùng anh ta đã tới đây, tới New York này vào đêm xảy ra cái chết của Aggie ở Block 122, anh ta cũng tham dự bữa tiệc nơi Landon Schlessinger bị giết.


- Tớ biết mà. – Bliss nói.


- Còn vài chuyện nữa: Kingsley là người cuối cùng tới thăm Summer Amory. Oliver nói có tin đồn rằng hai người hẹn hò nhau. Như vậy là anh ta có mặt ở mọi nơi xảy ra tội ác. Nhưng mình không chắc lắm đâu, cũng có thể đó chỉ là sự trùng hợp thôi. Rất nhiều thanh niên Máu Xanh khác cũng tham gia khóa học mùa hè ở Hotchkiss, đi Choate hay ở Block 122 vào cái đêm đó, và họ cũng đều quen biết Landon Schlessinger. Còn Summer Armory thì hẹn hò với cả đống người ý chứ. Tớ chắc chắn là nếu chúng ta muốn, chúng ta cũng có thể tìm được thêm vài người khác hợp với tất cả các dữ kiện này.


- Không đâu, đó chính là anh ta. Tớ biết mà. – Bliss nhấn mạnh.


- Cậu có định nói với ba cậu chuyện này không?


- Tớ không chắc lắm. Ông ấy đại khái giống như là cố vấn gì đó cho nhà Martin. Ý tớ là…


- Tớ sẽ nói với ông ngoại vậy. – Schuyler gợi ý – Ông sẽ biết phải làm gì.


Khi Schuyler đề cập đến vụ việc với Lawrence vào bữa tối, về tất cả những nghi ngờ của Bliss và bằng chứng buộc tội mà cô và các bạn tìm được, ông ngoại cô vẫn cứ chú mục vào dĩa bít tết.


- Thú vị đó. – Ông lơ đãng nói.


- Thú vị? Chỉ thế thôi ạ? – Schuyler hỏi. – Nhưng ông không nghĩ có điều gì đáng ngờ ở đây sao?


Lawrence nhấp một ngụm rượu.


- Có thể.


Đó là tất cả những gì ông bình luận về vụ việc này. Và Schuyler không tài nào moi thêm được gì nữa từ ông trong suốt phần còn lại của buổi tối.