Showing posts with label banana yoshimoto. Show all posts
Showing posts with label banana yoshimoto. Show all posts

Wednesday, March 17, 2010

Amrita - Banana Yoshimoto

[...] Thế “Amrita” nghĩa là gì?


- Nghĩa là thứ nước mà thần linh dùng để uống, mà người ta vẫn hay gọi là “Cam lộ” đó! Ý là mỗi ngày sống trên đời cũng giống như từng giọt nước ta uống vậy.
...

“Sống như uống lấy từng giọt”. Đó là những gì Banana Yoshimoto muốn gói lại để gửi tớ người đọc trong tác phẩm mà chỉ cái tên cũng đủ để nói lên tất cả: “Amrita”. Trong bản dịch tiếng Việt, tác phẩm được chuyển thành “Nước thánh”, có lẽ do câu nói trên của một nhân vật trong truyện. Tuy nhiên, bản thân từ “Amrita” có nghĩa rất đơn giản. Đây vốn là một từ gốc Phạn có nghĩa là “không chết” (without death, wikipedia). Nhưng chỉ như thế thôi thì chưa đủ, Amrita còn cao hơn thế, thần thánh hơn thế, nó đâu chỉ đơn thuần là “không chết” mà còn là “vĩnh hằng”, “bất tử”. Phải vì thế mà đọc “Amrita” của Yoshimoto, ta gần như phát điên, u mê trong một thế giới của một thế lực siêu nhiên, vượt xa ngoài tầm hiểu biết của con người, được tái hiện qua trí não của một cô gái, một trí não không toàn vẹn... vì cô là người đã “chết một nửa”.

Tôi không muốn tóm tắt lại câu chuyện về Amrita thêm một lần nữa tại đây, điều đó sẽ chỉ khiến bạn nhàm chán vì cốt truyện gần như không có và rất ư tầm thường, có thể bắt gặp trong bất kỳ một cuốn tiểu thuyết, một bộ phim mà bạn đã từng xem đến phát ngấy. Điều đáng nói duy nhất ở đây (vẫn là) phong cách độc đáo trong lối hành văn của Yoshimoto. Chỉ có thể nói rằng, quả xứng là một trong ba người khổng lồ của nền văn học hiện đại Nhật Bản.


Mới đọc được ¼ câu chuyện tôi đã không muốn đọc thêm nữa rồi. Chẳng thấy một dẫn dụ nào trong truyện để giúp nó đáng được liệt vào hàng danh tác. Nhưng cứ đọc một trang lại không thể không đọc thêm trang tiếp theo được, cứ có cảm giác ta đang bị lôi đi theo từng câu chữ của truyện. Nếu bạn là người không ham mê hay có hứng thú với thể loại “tâm lý, triết lý” thì tôi khuyên bạn tốt nhất ngay từ đầu đừng mua cuốn này về mà làm gì. Có đọc rồi cũng thấy chán mà lại sinh ra ghét lây tác giả. Phải công nhận rằng dù “Amrita” không bằng phân nửa “Kitchen”, không thuộc vào hàng bestseller - những cuốn sách bán chạy nhất, nhưng với hơn 400 trang tràn ngập những ngôn từ lai láng chất thơ, huyền ảo, “Amrita” cuối cùng vẫn cứ xứng đáng là một danh tác.

Đọc truyện ta khó hình dung đây là tác phẩm cùng tác giả với những “Kitchen” đầy mơ mộng, “N.P” dữ dội và mãnh liệt, hay “Vĩnh biệt Tsugumi” ám một màu buồn và rất trải nghiệm. “Amrita” chỉ là hành trình đi tìm kí ức của một cô gái. Truyện không theo một thứ tự thời gian hay không gian nhất định và rõ ràng. Mọi thứ đều lờ mờ như chính kí ức khuyết thiếu của cô. Từng trang truyện chẳng có lấy một chỗ nào đáng gọi là “tình tiết”, tất cả chỉ như một cuốn hồi kí ghi lại những suy nghĩ lan man của cô gái. Cô nghĩ đến đâu chữ như hiện ra tới đó, có thể đang nói về chuyện A thì tình cớ cô lại nhớ ra chuyện B và thế là chuyện B lại được mở ra xen lẫn vào lúc chuyện A đang được kể... lộn xộn như kí ức của cô vậy. Cũng phải nói thêm một trong những yếu tố làm nên phong cách của Banana Yoshimoto là sự huyền ảo, cái hư vô, không có thật và cái có thật, hữu hình và vô hình, sống và chết... đan xen nhau cùng tồn tại trong tác phẩm của cô.Ở bất kì tác phẩm nào của nữ nhà văn Nhật này ta đều bắt gặp những cảnh tưọng mơ màng, huyền ảo, không rõ là thực hay mơ nữa, và cái chết thì được nhắc đi nhắc lại, nhấn mạnh thường xuyên như để nhắc ta rằng nó chính là một phần của thế giới này, có sống thì có chết, không có gì là tồn tại mãi mãi. Từ “Kitchen”, “N.P” đến “Vĩnh biệt Tsugumi” ta đều ít nhiều bắt gặp. Riêng ở “Amrita”, tất cả những điều này còn được khắc sâu, tô đệm thêm bởi từng từ, từng ngữ mà nhà văn đã dùng để truyền tải ý nghĩa của cả thiên truyện. Quả thật, không ngoa khi nói rằng “Amrita” giống một cuốn sách triết học đậm màu huyền bí, kiểu như “tư duy trừu tượng” nhiều hơn là một cuốn tiểu thuyết đơn thuần. Chẳng dễ dàng khi cứ đọc hết trang này sang trang khác mà chẳng rõ truyện đang nói về cái gì, nhất là khi ta lại chưa thật hiểu bản chất của tiêu đề “Amrita” nghĩa là gì. Nhưng càng tò mò muốn khám phá hết thế giới quan mà “Amrita” đã mở ra ta càng muốn đọc hết, hiểu hết từng lời trong đó. Tôi có cảm tưởng như mình đang được chơi một trò chơi RPG (role play game, trò chơi nhập vai) mà tôi, người đọc chính là nhân vật chính. Đọc truyện mà chẳng hiểu rõ bản chất truyện viết về cái gì thì cũng chẳng khác gì một cô gái bị ngã đến độ chấn thương não và mắc chứng rối loạn trí nhớ tạm thời. Cứ như thể chính chúng ta đang sống cuộc sống bồng bềnh, vô định của cô hơn là ta đang đọc về một nhân vật như thể. Cho đến tận cuối cuộc hành trình tìm về với cái Tôi cũ, cái Tôi với kí ức vẹn toàn của nhân vật cũng chính là lúc ta thoát khỏi kiếp trôi nổi đó, khám phá được ý nghĩa thực của “Amrita”. Phải chăng chính điều này đã làm nên sự thú vị cho “Amrita” ? Chỉ khi đọc xong rồi bạn mới có thể trả lời mà thôi.

Tuesday, March 16, 2010

N.P - Banana Yoshimoto


“Một cuốn sách phi thường, với sức mạnh có được từ không khí trang nghiêm, từ sự chân thành đã không bị cái nhìn hoài nghi làm hỏng”
(Toronto Globe)


Giống với Kitchen, N.P xoay quanh câu chuyện về những phụ nữ Nhật trẻ tuổi, và cũng được kể bằng một giọng nữ. Kazami, nhân vật tôi trong câu chuyện kể lại cho chúng ta nghe những hồi ức của cô về một mùa hè đầy kỉ niệm, lạ lùng, hư ảo nhưng vô cùng đáng nhớ.

Nếu đã đọc Kitchen, đã từng được cảm nhận cái không khí hư ảo, dịu nhẹ, thoảng chút tình yêu thưở ban đầu giữa những nhân vật trong đó, có lẽ khi đến với N.P người ta sẽ không khỏi “choáng váng”. Cũng vẫn được dệt nên bởi cái vẻ huyền hoặc khác người, bởi tình yêu, bởi sự cô độc và cả cái chết, nhưng cảm xúc của những nhân vật trong N.P khác hẳn trong Kitchen. Ở N.P, cái chết như một nỗi ám ảnh luôn thường trực, bủa vây lấy ta từ khắp mọi hướng. Cảm tưởng như đường tìm về cái chết thật dễ dàng bởi họ, những nhân vật của N.P nói đến nó như một điều gì đó rất hiển nhiên và tất yếu.

“Tôi đã muốn từ giã cõi đời này. Rất muốn. Một cách thật lòng, thật lòng, rất thật lòng.”

Từ Shoji, người đã thành công khi tìm đến cái chết, đến những Saki, Kazami và đặc biệt là Otohiko và Sui, những con người đang trên bờ vực của mong muốn được chết, tất thảy đều bị ám ảnh bởi một “lời nguyền”, lời nguyền của N.P. N.P là một tiểu thuyết gồm 97 thiên truyện được viết nên bởi nhà văn Takase Sarao. Khi viết đến câu chuyện thứ 99, ông ấy đã tự kết thúc cuộc đời mình, để lại tác phẩm còn khuyết thiên truyện cuối cùng, câu chuyện thứ 100, mà Kazami đã khẳng định rằng, chính là câu chuyện đã xảy ra trong mùa hè đáng nhớ đó, giữa 3 người con của Takase: Saki, Otohiko, Sui và cô.

Cái chết ám ảnh từ trang sách đã bước ra hiện hữu ngoài đời thực…

Trong N.P, người ta dễ dàng nhận thấy tình yêu tràn ngập câu chuyện và rõ ràng hơn trong Kitchen rất nhiều. Nếu như trong Kitchen, phải sau rất lâu, Mikage mới nhận ra tình yêu dành cho Yuichi thì trong N.P, các nhân vật thú nhận về tình yêu của mình rất rõ ràng, bằng cảm xúc và bằng cả ngôn từ. Sui yêu cha của mình theo một cảm xúc của một đứa con bị bỏ rơi, ghen tị với những anh chị em cùng cha khác mẹ của mình, có phải vì thế mà như lời Otohiko nói, cô đã giữ câu chuyện thứ 98, 99 như một hồi ức đẹp mà chỉ cô mới có về cha. “Đối với cô ấy, nó là kỉ niệm duy nhất, chỉ của riêng cô ấy về người bố của mình”. Sui và Otohiko yêu nhau, một tình yêu đồng huyết không được chấp nhận để rồi cả hai đều tự dằn vặt, day dứt mà không sao (hay không muốn?!) thoát khỏi mối tình ấy. Chính bản thân những con người ấy đôi lúc cũng mệt mỏi với tình yêu của chính mình, hẳn chia tay sẽ làm mọi người vơi nhẹ hơn chăng? Nhưng thay vì thế, họ lại tự tìm cho mình đến những cái cớ để níu giữ nhau lại và thậm chí có lúc bàn bạc với nhau sẽ kết thúc tất cả bằng cái chết. Không một ai có thể hiểu nổi nguyên do mối ràng buộc ấy là gì, họ chỉ đành tự an ủi rằng đó là “lời nguyền” mà họ phải hứng chịu.

“Cha và Otohiko có gì khác nhau?

Có biết bao đàn ông trên cõi đời này, tại sao lại cứ phải là những người cùng huyết thống?”

Ngay cả Kazami và Sui, dù không nói ra nhưng rõ ràng giữa họ có một sợi dây gắn kết hai tâm hồn với nhau, và đến giây phút cuối cùng, chính Sui đã thốt lên: Kazami là tình yêu thứ 3 của mình. Tôi chợt nghĩ, họ, tất cả bọn họ, không như Otohiko đã nhận định rằng phải có một lý do nào đấy, đã yêu nhau mà không cần nguyên cớ. Tự cái khí chất trong tính cách con người họ và cả trong quan niệm, trong lối sống của họ đã hấp dẫn những người còn lại. 3 chị em nhà Takase bị hấp dẫn bởi sự lạc quan và tươi trẻ, tràn ngập sức sống của Kazami. Đối với cả 3, Kazami là sự cứu rỗi cho linh hồn đang chịu sự nguyền rủa của họ, nên cũng không phải khó hiểu mà những người đang chán sống nhất, Sui, và sau này là Otohiko, nhận rằng mình yêu cô. Còn chính bản thân Kazami lại không ngộ ra được cái mặt đầy thiện mỹ ấy của mình. Cô luôn hoài niệm và tự vướng mình vào mối quan hệ phức tạp với 3 chị em kia, nói về họ mà cô nói như thể đã biết họ từ rất lâu, lúc nào cô cũng như chìm đắm trong mộng mị, và ở một khía cạnh nào đó, cô cũng nhận thấy cái chết của Shoji, người yêu đã tự sát của cô, cũng có một phần tác động lên cô, và cả cái gia đình không toàn vẹn của cô, và cả thiên truyện số 98 đã khiến Shoji phải bỏ mạng., và… tất cả… Đang giữa những hoài niệm như vậy cô đã gặp Sui, người mang lại cho cô những ấn tượng mạnh mẽ, ấn tượng mà cả cô cũng khó lý giải được…Có lẽ nào là ấn tượng giữa sự sống và cái chết, ấn tượng về sự giằng co mong được giải thoát và sự buông thả để rồi bị nhấn chìm...? Sui có tất cả. Chúng thu hút cô, và dĩ nhiên cũng đã thu hút cả Otohiko một cách mãnh liệt nhất, bởi theo cô đó là điều mà cả cô và Otohiko và cả Shoji, cũng từng có một thời yêu Sui, đều không có.

“Tôi tan lẫn vào bầu không khí bao bọc quanh Sui, và hút lấy niềm đau đớn không sao xác định nổi.

[…]

Tôi.

Đã dõi theo Sui”.

Đọc N.P khiến cho người ta có cảm giác như đang ở giữa một con đường mà mình và những nhân vật trong đó không bao giờ cùng ở một bên. Hoặc là mình ở giữa con đường ấy và họ lướt qua rất nhanh bên cạnh, hoặc là mình lướt qua rất nhanh, để lại bóng dáng họ giữa con đường, trong không gian riêng của họ. Có lẽ giống với cảm giác đang ở trên tàu tốc hành thì đúng hơn.

Thật khó để “mổ xẻ” những cảm xúc trong N.P!

Mỗi khi đọc xong một câu chuyện, người ta thường có một cảm xúc rõ ràng: buồn bã, thích, ghét… cụ thể. Nhưng với N.P, khó mà diễn tả cho thật rành rọt, bởi ngay cả khi trang truyện cuối cùng đã khép lại mà ta cảm tưởng như vẫn chưa nắm bắt được tất cả. Truyện mà không thấy rõ cốt truyện. Ngay cả nhân vật trong chính câu chuyện đó cũng phải nhận định rằng:

“Cho đến bây giờ, tôi vẫn không sao diễn đạt được một cách hoàn hảo bằng lời những sự việc đã xảy ra sau đó…

Câu chuyện diễn ra vào cái mùa hạ ấy, ngay từ ban đầu, vốn đã là thứ không thể kể được một cách rành mạch. Có chăng chỉ là thứ ánh nắng như đổ lửa và một cảm giác vô tại… Tôi vô tại? Hay chỗ đứng của tôi, hay vai trò của tôi không có thật?”.

Một người bạn của tôi nói “chẳng thể nào “nuốt” nổi N.P”, có lẽ…, nhưng đối với tôi, dù không rành mạch và sáng rõ, nhưng N.P của Banana Yoshimoto đã để lại trong tôi một cảm xúc nào đó, vô định nhưng vẫn hiện hữu, ở đâu đó trong tâm trí...

Kitchen - Banana Yoshimoto


Lần đầu tiên xuất bản tại Nhật vào năm 1988, “Kitchen”, cuốn tiểu thuyết đầu tay của nữ nhà văn trẻ Banana Yoshimoto ngay lập tức trở thành một hiện tượng với hơn 2,5 triệu bản sách được tiêu thụ và đã tái bản trên sáu mươi lần tại Nhật Bản, hai lần được chuyển thể thành phim và được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới, gặt hái được nhiều giải thưởng văn học quan trọng, trong đó có giải thưởng Nhà văn mới xuất sắc nhất của Bộ Giáo dục Nhật Bản và giải thưởng Văn học Izumi Kyoka cùng vào năm 1988. Báo chí gọi đó là “Hội chứng Banana”.

Kichen, không nghi ngờ gì, chính là bước khởi đầu tuyệt vời của Banana Yoshimoto. Câu chuyện kể về Mikage Sakurai, một cô gái trẻ có cá tính; từ sau cái chết của người bà, cũng là người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này, Mikage luôn cảm thấy cô đơn, lẻ loi, nhiều khi trống rỗng. Có lẽ chính điều đó khiến cô nhanh chóng kết bạn với Yuichi Tanabe, một sinh viên cùng trường đại học với cô, một người mà cô đã từng được biết qua lời kể của người bà quá cố. Lúc còn sống, bà của Mikage vẫn thường đến mua hoa ở cửa hàng nơi Yuichi làm thêm sau giờ học, vì vậy tình cảm hai bà cháu khá khăng khít. Vì lo rằng Mikage có thể bị suy sụp và cần một nơi nương tựa, Yuichi và Eriko, người mẹ kỳ lạ của Yuichi, đã đón cô về cùng sống với họ. Mất đi người thân duy nhất của mình, Mikage như người mất hồn, cô chỉ cảm thấy dễ chịu và phần nào an tâm khi sống trong bếp, một không gian tuy nhỏ nhưng gợi lên biết bao sự đầm ấm của không khí gia đình. Những lúc chuẩn bị bữa ăn cho Yuichi và Eriko, việc duy nhất mà cô có thể làm được như một hành động trả ơn cho lòng hiếu khách của gia đình nhà Tanabe, Mikage ngạc nhiên nhận ra rằng nấu ăn không chỉ là thú vui bổ ích, giúp cô chữa lành tâm bệnh mà đã thực sự trở thành lý do tồn tại đối với cô. Dù vậy, Mikage vẫn tiếp tục sống trong nỗi buồn cô đơn và một mối bất an lúc ẩn lúc hiện, không rõ ràng, chỉ đến khi có một chuỗi sự kiện bất ngờ ập tới, khiến tình yêu chớm nở trong trái tim héo mòn của cô.

Cách dùng đại từ “Tôi” cho nhân vật chính (Mikage) trong “Kitchen” cho phép người đọc cảm nhận được toàn bộ tâm tư cũng như tình cảm của Mikage đối với những nhân vật còn lại trong câu chuyện, thông qua sự mô tả cũng như đánh giá, quan sát của bản thân cô về họ xuyên suốt câu chuyện. Giống như cái cách cô miêu tả Yuichi trong lần đầu gặp mặt: “Nụ cười rạng rỡ quá khiến cho đôi đồng tử của cái người đang đứng đó, nơi thềm cửa quen thuộc, nhìn như gần lại rất nhiều làm tôi không sao rời mắt được.” Hay như cách mà cô cảm nhận về Eriko: “Đây là mẹ cậu ta á? Quá đỗi sửng sốt, tôi không sao có thể đưa mắt nhìn đi nơi khác. Mái tóc dài xoã xuống ngang vai, cặp mắt sắc lẹm có đôi đồng tử lấp lánh thẳm sâu, đường bờ môi rất đẹp, sống mũi thẳng và cao. Toàn thân cô ta toả ra một thứ ánh sáng lộng lẫy tựa như sức sống đang run lên. Cứ như không phải là một con người vậy. Tôi chưa từng thấy một ai như thế.” Trong “Kitchen”, đôi lúc ta cũng bắt gặp những ánh trăng và cả những giấc mơ - những giấc mơ huyền ảo, không rõ là thực hay chỉ là mơ của Mikage. Với sự kết hợp của phép ẩn dụ pha thêm chút huyền bí và lối tả chân cảnh vật cũng như thời gian, Banana Yoshimoto như giúp người đọc “sờ” được vào những ánh trăng ấy, nắm bắt được những giấc mơ ấy. Và tất cả những điều đó đều được Yoshimoto mô tả rất kiệm lời, không dài dòng nhưng sâu sắc, lắng đọng.

Với chưa đầy 200 trang, “Kitchen” thực sự là một “món ăn” văn chương được làm nên bởi những “nguyên liệu” – ngôn từ tinh tế và mềm mại nhất. Nó giống như thứ ánh sáng sáng nhất, xuyên rọi vào sâu thẳm tâm hồn chúng ta.
“[…] Tôi cứ nằm ngửa ra như thế mà ngẩng mặt lên mái nhà, nhìn vầng trăng và những bóng mây ở bên trên đó, và nghĩ… Tất cả mọi người vẫn thường tin rằng họ có rất nhiều con đường để lựa chọn và có thể tự mình lựa chọn chúng. Nhưng có lẽ sẽ đúng hơn nếu nói rằng, thực ra họ đang mơ thấy cái khoảnh khắc mà mình sẽ được lựa chọn. Tôi cũng đã từng như vậy. Nhưng vào giấy phút này tôi mới thực sự nhận ra. Tôi nhận ra nó rất rõ ràng bằng một thứ ngôn từ chính xác. Tôi không theo thuyết định mệnh, nhưng những con đường ấy quả thật luôn được định sẵn. Sự hít thở, mọi cử chỉ trong cuộc sống hằng ngày, những ngày tháng trong vòng quay của nó, một cách tự nhiên, đã định ra những con đường ấy […]


… Ôi, trăng mới đẹp làm sao.”