Một tuần sau đó, Schuyler vẫn còn cảm thấy toàn thân mụ mẫm bởi “sự vụ kia” - đó là cách mà cô và Oliver gọi chuyến viếng thăm khẩn cấp tới trung tâm y tế của bác sĩ Pat. Oliver đã đề nghị qua đón cô tới trường vào ngày đầu tiên đi học lại sau kỳ nghỉ lễ bằng xe riêng của nhà cậu. Schuyler, người vẫn thường từ chối những cử chỉ như vậy với lý do cô sống ở đầu bên kia thành phố, ngược hẳn đường với cậu, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp này. Oliver là Conduit của cô, cậu có nhiệm vụ chăm sóc cho cô, nên thôi thì ít nhất một lần cô cũng để cậu được làm theo ý mình. Học kỳ mùa xuân ở Duchesne chính thức bắt đầu bằng một cuộc tập trung, qua đó cô Hiệu trưởng sẽ chào đón các học sinh của mình quay lại trường để bắt đầu một học kỳ mới hứng khởi; tiếp đó là một bữa tiệc trà kèm theo bánh nướng nhân quả lý chua và sô-cô-la nóng ở đài quan sát. Oliver và Schuyler tìm được ghế ngồi quen thuộc của mình ở hàng ghế phía sau trong nhà nguyện cùng với các học sinh năm hai khác.
Xung quanh, mọi người rộn rã chào hỏi nhau, hồ hởi kể cho nhau nghe những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ lễ của mình. Hầu hết các cô gái trông rám nắng và có dáng vẻ thư thái, họ trao đổi di động với nhau hầu khoe những tấm hình của chính mình trong những bộ bikini chụp ngoài bãi biển Bahamas, St. Thomas hay Maui. Schuyler nhìn thấy Bliss Llewellyn đi chung với Mimi Force, cả hai vòng tay khoác eo nhau như thể họ là những người bạn cực kỳ thân thiết.
Ánh mặt trời ngoài khơi khiến tóc Mimi trở nên sáng hơn, còn Bliss cũng hãnh diện với vài dải tóc ngả màu đồng của mình. Ngay phía sau họ, Jack Force chậm chạp bước từng bước, hai tay cậu đút trong túi áo thể thao hiệu Duckhead. Quanh hai mắt Jack có một vệt mờ rám nắng in hình mặt nạ trượt tuyết, càng khiến cậu trông đáng yêu hơn thường ngày.
Oliver nhận ra hướng Schuyler đang nhìn nhưng không nói gì cả. Cô biết cậu nghĩ gì về tình cảm cô dành cho Jack Force.
Cảm nhận được sự hờn ghen của cậu bạn, Schuyler nghiêng người, tựa đầu trìu mến vào vai cậu. Nếu không có Oliver… có lẽ cô đã… làm sao nhỉ? Vĩnh viễn bất động? Nhập hội với mẹ cô trong phòng cấp cứu hôn mê ở bệnh viện trung tâm thành phố? Schuyler vẫn đang gặp rắc rối với việc hiểu hết tất cả mớ bòng bong này. Chuyện các tế bào ma cà rồng đánh nhau với tế bào người đang diễn ra trong cơ thể cô là thế nào vậy? Chẳng lẽ cô cứ mãi bị co kéo về hai hướng ngược nhau như vậy sao?
Cơn đói mà Schuyler cảm nhận được lúc ở Venice đã phần nào giảm bớt nhờ được truyền máu. Có thể đây chính là nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này. Cô cần máu. Có lẽ cô chỉ cần truyền máu thay vì phải uống trực tiếp. Cô sẽ hỏi lại bác sĩ Pat xem liệu đó có phải một lựa chọn thay thế khả thi không. Bởi vì sẽ thật là kỳ quặc quá mức khi cô lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Oliver và nghĩ cậu trông “ngon” quá. Cậu là bạn thân nhất của cô chứ không phải là một bữa ăn nhanh.
Trong khi đó, Bliss Llewellyn nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt Schuyler. Hai cô gái dè dặt vẫy tay chào nhau. Ngay từ hôm diễn ra Vũ hội Four Hundred, Bliss vốn định kể cho Schuyler nghe về chuyện Dylan đã trở về nhưng rồi thế nào mà cơ hội dường như chẳng bao giờ tới.
Kỳ nghỉ lễ là khoảng thời gian đầy ám ảnh đối với Bliss. Những lần bất tỉnh nhân sự và cả những cơn ác mộng lại trở lại hành hạ cô hơn bao giờ hết. Đêm Giáng Sinh có lẽ là đêm tồi tệ nhất đối với Bliss. Cô tỉnh dậy với cơn đau quặn thắt ở lồng ngực đến nỗi cô không thể thở được. Người cô ướt đẫm mồ hôi, dính ra cả những tấm đra trải giường, làm chúng cũng ướt theo đến nỗi bết vào nhau. Thật kinh khủng.
Đáng sợ hơn là con quái vật trong những cơn ác mộng bắt đầu quay ra nói chuyện với cô trong giấc ngủ.
Blissssss…
Blissssss…
Blissssss…
Nó chỉ gọi mỗi tên cô nhưng việc đó khiến cô lạnh cả xương sống. Nó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ mà thôi. Đúng vậy, tất cả chỉ là một giấc mơ. Chẳng có con quái thú nào có thể làm hại cô được hết. Nó chỉ là một phần của sự chuyển đổi. Các ký ức đang sống dậy và nói chuyện với cô, đó là những gì những người trong Ủy Ban đã nói. Những thân phận trước đây của cô, những cuộc đời trong quá khứ của cô. Bliss nghiến chặt hàm và ngồi thẳng trên ghế. Bên cạnh cô, Mimi Force đưa bàn tay mềm mại che cái ngáp dài. Đối với Mimi, hai tuần nghỉ lễ vừa qua chẳng khác nào cõi thiên đường. Cô tóm được không chỉ một mà những hai thần linh quen thuộc loài người trong suốt chuyến đi, để rồi thả sức ngấu nghiến họ và sau đó là cảm giác hứng khởi như thể cô có thể chinh phục cả thế giới này. Mimi háo hứng bắt đầu học kỳ mới. Một mùa mới luôn đồng nghĩa với việc cô sẽ lại có thêm một lý do nữa để đi shopping. Giống với Bliss, Mimi cũng đang bị ám ảnh. Ám ảnh với việc lát nữa tan học làm sao tới được Barneys nhanh nhất trước khi nó đóng cửa.
Bliss ép mình phải chú ý vào bài phát biểu chào mừng học kỳ mới của cô Hiệu trưởng – Lại một học kỳ đầy thú vị đang chờ đón các em tại Duchesne, blah blah blah – cho tới khi cửa nhà nguyện mở ra với một tiếng rầm mạnh.
Cả khu vực phía trên xoay người lại để xem cái gì đã gây ra tiếng ồn đó. Họ chỉ thấy một chàng trai đang đứng ngay giữa lối vào.
Và đó là một anh chàng cực kỳ, cực kỳ đẹp trai.
- Ôi, ơ, em xin lỗi. Em không cố ý làm vậy. Chỉ là trượt tay thôi ạ. - Cậu ta cất tiếng.
- Không sao, không sao đâu. Em vào đi, Kingsley. Em có thể ngồi ở phía trên đầu này. – Cô Hiệu trưởng nói, cùng lúc vẫy tay cậu tiến lên hàng ghế đầu. Chàng trai nhe răng cười. Cậu bước nghênh ngang dọc lối đi, dáng điệu vừa nghiêng ngả vừa khoan thai. Tóc cậu đen sáng bóng, tóc mái rủ xuống bên mắt trái đầy vẻ thanh tú. Ở cậu toát ra một vẻ tự tin đến độ vênh váo, rất phù hợp với dáng vẻ đẹp trai hoàn hảo như người mẫu của cậu. Cậu ta mặc một chiếc áo phông oxford màu trắng hơi rộng và chiếc quần jean bó sát màu đen, khiến cậu trông như thể vừa bước ra từ bìa một chiếc đĩa CD nào đó vậy.
Giống như tất cả các cô gái trong hội trường, Bliss không thể rời mắt khỏi cậu.
Rồi như thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, cậu quay đầu lại và nhìn thẳng vào mắt cô.
Và cậu đã nháy mắt với cô.
No comments:
Post a Comment