Tuesday, November 2, 2010

Thông báo

Xin lỗi vì không thể trả lời thư của một số bạn yêu cầu gửi truyện.
Mình đã thử tải lại và thấy hoàn toàn bình thường, nhà mình dùng mạng VNPT. Link không hề die.
Các bạn kiểm tra lại nhé. Đôi lúc mediafire hơi khó tải.

Một số bạn hỏi thăm về truyện Gia tộc ma cà rồng. Truyện này tên gốc là Blue Bloods, các bạn có thể search và tải bản tiếng Anh trên google. Truyện hiện nay có 4 phần, hay 5 mình cũng không nhớ rõ nữa.
Ban đầu dự tính mình sẽ tạm ngừng bộ này để dịch Night Pleasures. Nhưng hiện nay mình bận đi làm, lại đang trong thời gian thử việc nên mình không có thời gian để làm các chuyện khác nếu chỉ để giải trí.
Hi vọng tới tháng 12 mình sẽ ổn định và lúc đó rảnh rảnh thì mình sẽ tiếp tục thú vui này.

Thân,

Yutakachan

Sunday, September 19, 2010

CHƯƠNG 1 (Yutakachan dịch)

“Theo chị, chúng ta nên chôn hắn vào một cái tổ kiến rồi ném dưa chua vào người hắn.”

Amanda Devereaux phá lên cười trước lời gợi ý của Selena. Cô cứ để mặc chị gái chọc mình cười, cho dù đó là về một bi kịch. Và chính cái bi kịch này là lý do khiến cô ngồi đây, ở quầy bói bài và xem chỉ tay của Selena trên quảng trường Jackson vào một buổi chiều Chủ nhật giá lạnh, thay vì nằm dài trên giường chùm chăn kín mít.


Vẫn còn cười với ý nghĩ hàng triệu con kiến xông tới đốt cơ thể xanh xao, nhão nhoét của Cliff, Amanda liếc nhìn đám khách du lịch đang di chuyển thành từng tốp quanh những địa điểm nổi tiếng của thành phố New Orleans, bất chấp một ngày tháng Mười Một buồn tẻ như hôm nay.


Hương vị café chicory ấm nóng và món bánh rán beignet phảng phất bay lại từ phía tiệm café Du Monde trong khi những chiếc xe hơi phóng qua trên mặt đường cách đó vài mét. Trời đầy mây u ám, xám xịt một cách kì quặc, rất hợp với tâm trạng ủ dột của Amanda lúc này.


Trong suốt mùa đông, phần lớn những người bán rong trên quảng trường Jackson đều không lập quán tử tế; nhưng chị gái Selena của cô coi trọng cái quầy hàng xem bói của mình như thể nó là một báu vật của thành phố New Orleans này vậy, không thua kém gì nhà thờ Thánh Louis ngay phía sau họ.


Và cái quầy báu vật của Selena chỉ là…

Một cái bàn bói bài rẻ tiền ngụy trang bởi một đống vải dày màu tím mà mẹ họ đã may nhờ một loại bùa chú “đặc biệt” chỉ truyền lại trong gia đình. Selena, hay còn gọi là Quý cô Selene - Nữ thần Mặt trăng, ngồi ngay phía sau bàn. Chị mặc một chiếc váy da mềm màu xanh lục, một chiếc áo len đan tay màu tím, ngoài cùng là một chiếc áo trùm màu bạc pha đen.


Trang phục kì quặc của bà chị hoàn toàn đối chọi với bộ đồ của Amanda. Cô mặc một chiếc quần jean bạc màu, chiếc áo dệt len màu hồng, phía ngoài là một chiếc áo khoác màu vàng sậm. Cô luôn thích kiểu ăn mặc đơn giản mà tinh tế như vậy. Khác với gia đình ưa thích khoa trương của mình, Amanda ghét sự nổi bật. Cô thích trà trộn vào đám đông làm nền hơn nhiều.

“Em sẽ không bao giờ hẹn hò nữa,” Amanda nói, “Cliff là bến đậu cuối cùng của một chiếc xe buýt chẳng đi tới đâu cả. Em đã quá ngán việc lãng phí thời gian và sức lực của mình cho đàn ông. Kể từ giờ phút này, em sẽ chỉ tập trung vào công việc kế toán mà thôi.”


Selena cong môi tỏ vẻ bất bình trong khi tay vẫn đang tráo những quân bài tarot. “Việc kế toán á? Em chắc mình không phải con rơi con vãi bố mẹ nhặt ở đâu đem về đấy chứ?”


Amanda nở một nụ cười miễn cưỡng. “Thật ra, em cũng tin chắc mình là một đứa con nhặt được. Em chỉ ước gia đình thật sự của mình đến đón em về, trước khi em thực sự bị ám đến chết bởi tất cả những thứ kỳ quái này.”


Selena phá lên cười trước câu nói của em gái trong khi cô xếp bài để bói. “Em biết vấn đề của em là gì không?”


“Em quá khắt khe và cứng nhắc.” Amanda trả lời, dùng chính những từ mà mẹ cô và tám người chị gái thường dùng để nói về cô.


“Ừ, điều đó cũng đúng. Nhưng chị đang nghĩ em cần phải đa dạng hóa khẩu vị đối với đàn ông một chút. Đừng có đi lại với những tên dở người suốt ngày mặc áo cổ cồn, chỉ biết húng hắng, và lúc nào cũng bám váy mẹ vì chẳng tự lo nổi cuộc sống của mình. Em đó, em gái bé bỏng ạ, cần một cuộc phiêu lưu tình ái với một người đàn ông có thể làm cho trái tim em loạn nhịp. Chị đang nói đến những anh chàng thực sự liều lĩnh và hoang dại cơ.”


“Một ai đó như Bill ấy hả?” Amanda vặn lại với một nụ cười khi nghĩ về chồng của Selena, người thậm chí còn khắt khe hơn cả Amanda.


Selena lắc đầu. “Ồ không, chuyện đó lại khác. Em nhìn xem, chị mới chính là cô nàng liều lĩnh và hoang dã đã cứu anh rể em khỏi cuộc sống nhàm chán. Đó là lý do tại sao bọn chị hòa hợp với nhau như vậy. Bọn chị cân bằng cho nhau. Còn em, chẳng có ai giúp em lấy lại cân bằng cả. Em và tất cả những kẻ em từng hẹn hò chỉ có nước kéo nhau đến thành phố Tẻ Nhạt mà sống thôi.”


“Kìa chị, em thích người đàn ông của mình tẻ nhạt mà. Họ đáng tin, và chị sẽ không bao giờ phải lo lắng chuyện họ có những giây phút xao lòng hay không. Em là một cô nàng bê-ta chính hiệu đây.”


Selena khịt mũi trong lúc tay lật lật những quân bài. “Theo như chị thấy thì em cần một vài buổi trị liệu với Grace đấy.”


Amanda chế giễu: “Phải rồi, cứ như thể em cần tư vấn hẹn hò từ một bác sĩ tâm lý tình dục đã kết hôn với một nô lệ tình dục Hy Lạp mà chị ta gọi ra từ một quyển sách vậy. Không, cảm ơn.” Nói vậy thôi chứ Amanda thực sự rất quý Grace Alexander. Không như những người bạn điên khùng khác của Selena, Grace là một người mẫu mực và ơn Chúa, rất bình thường. “Mà chị ấy dạo này thế nào ạ?”


“Ổn cả. Hai ngày trước, Niklos đã bắt đầu tập đi và giờ thì nó say mê với mọi thứ.”


Amanda mỉm cười khi tưởng tượng ra cậu bé con tóc vàng đáng yêu và cô em gái sinh đôi. Cô rất thích mỗi khi Grace và Julian nhờ trông hộ bọn trẻ. “Khi nào thì chị ấy sẽ sinh đứa tiếp theo?”


“Mồng một tháng Ba.”


“Em cá là họ nóng ruột lắm rồi.” Amanda nói, hơi có chút ghen tị. Từ lâu cô đã muốn có một tổ ấm với những đứa trẻ, nhưng ở tuổi hai mươi sáu, triển vọng của cô xem chừng thật ảm đạm. Đặc biệt từ khi cô không thể tìm ra nổi người đàn ông nào sẵn lòng có con với một phụ nữ mà cả gia đình cô ta đều cần được điều trị tâm thần.


“Em biết không,” Selena nói với cái nhìn suy xét khiến Amanda co rúm lại, “Julian có một ông anh cũng đang bị giam trong một quyển sách đấy. Em có thể thử…”


“Ngàn vạn lần không, cảm ơn! Chị nhớ cho là em chúa ghét mấy thứ dị thường. Em chỉ muốn một người đàn ông bình thường, tốt bụng, chứ không phải một con quỷ nào đó.”


“Priapus là một vị thần Hy Lạp chứ có phải quỷ đâu.”


“Trong từ điển của em thì cũng na ná như nhau cả thôi. Tin em đi, em đã chịu quá đủ khi sống chung một nhà với chín người các chị, lúc nào cũng lẩm bẩm bùa chú và làm đủ trò phép thuật điên rồ. Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường thôi.”


“Bình thường nhàm chán lắm.”


“Chị phải thử thì chị mới biết được.”


Selena lại phá lên cười. “Em gái bé nhỏ à, một ngày nào đó, em sẽ phải chấp nhận một nửa dòng máu đang chảy trong người em thôi.”


Amanda bỏ qua lời nói của chị gái khi suy nghĩ của cô quay trở lại với vị hôn phu cũ. Cô đã thực sự cho rằng Cliff là người đàn ông dành cho cô. Một nhân viên nhập dữ liệu tốt bụng, trầm tính, có vẻ ngoài trung bình, anh đúng là dành cho cô.


Cho tới khi anh gặp gia đình cô.


Ugh! Suốt sáu tháng qua, cô đã cố trì hoãn giới thiệu anh với họ vì biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng anh cứ khăng khăng muốn được gặp họ và cuối cùng tối qua cô đành nhượng bộ. Nhắm hai mắt lại, Amanda nhăn nhó khi nhớ lại cảnh chị gái sinh đôi của cô, Tabitha, đón anh ngay tại cửa trong trang phục Gothic thường dùng những khi đi săn lùng bọn người bất tử. Tabitha thậm chí còn khoe với anh cây cung đi săn và cả bộ sưu tập những ngôi sao – vũ khí của chị ấy. “Cái này mới đặc biệt. Nó có thể cắt đứt đầu một con ma cà rồng cách xa tới gần 300m.”


Như thể mọi chuyện vẫn chưa đủ tệ, mẹ cô và ba chị gái lớn còn niệm một câu thần chú bảo vệ cho Tabitha ở trong bếp.


Nhưng có lẽ tệ hại nhất là khi Cliff uống nhầm cốc của Tabitha, cái cốc chứa đầy cái gọi là nước tăng lực của chị ấy với nào là sữa đông cục, nước xốt Tabasco , lòng đỏ trứng gà và lá trà.


Anh nôn thốc nôn tháo suốt cả một giờ sau đó.


Cuối buổi, Cliff lái xe đưa cô về. “Anh không thể cưới một phụ nữ với gia đình như thế,” anh nói khi cô đưa trả lại nhẫn đính hôn. “Chúa nhân từ, nếu chúng ta có con thì sao? Em có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu những thứ đó có thể làm hại chúng?” Ngả đầu ra phía sau, Amanda thực sự có thể giết cả gia đình cô vì xấu hổ. Chẳng lẽ cư xử như người bình thường chỉ trong một bữa tối cũng là quá nhiều đối với họ sao?


Tại sao, ôi, tại sao chứ? Sao cô không sinh ra trong một gia đình bình thường, nơi không một ai tin vào ma quỷ, yêu tinh hay phù thủy?


Nghĩ lại thì hai bà chị của cô vẫn còn tin vào ông già Noel cơ đấy!


Chẳng thể hiểu sao ông bố bình thường tuyệt vời của cô có thể chịu đựng được sự vô lý của tất cả bọn họ? Ông hoàn toàn xứng đáng được phong Thánh vì sự kiên nhẫn ấy.


“Này, hai chị em!”


Amanda mở mắt ra, nhìn Tabitha đang tiến lại gần. Chà chà, đúng lúc quá nhỉ? Chuyện gì tiếp theo nữa đây? Sao không có một chiếc xe buýt nào chẹt ngang qua chị âý nhỉ?

Ngày hôm nay đúng là không thể tốt hơn được nữa.


Cô yêu người chị gái sinh đôi của mình, nhưng không phải trong giờ phút này. Lúc này đây, cô chỉ ước sao mọi chuyện tệ hại đổ hết xuống đầu Tabitha. Những chuyện đau khổ và cay đắng ấy.


Như thường lệ, Tabitha vận toàn đồ đen. Quần da đen, áo cổ rùa và áo khoác dài cũng bằng da đen. Mái tóc nâu vàng dày, gợn sóng buộc túm thành đuôi ngựa dài, đôi mắt xanh lơ sáng lên lấp lánh, hai má Tabitha đỏ ửng, dáng đi hoạt bát.


Ôi không, chị ấy lại đang đi săn đây!


Amanda thở dài. Thế quái nào mà bọn họ lại là chị em sinh đôi đồng trứng cơ chứ?


Tabitha thò tay vào trong túi áo khoác và lôi ra một mẩu giấy rồi đặt nó lên bàn trước mặt Selena. “Em cần đến chuyên môn của chị. Cái này là tiếng Hy Lạp phải không?” Không vội trả lời câu hỏi, Selena đặt bộ bài sang một bên và nhìn vào mẩu giấy. Cô nhíu mày. “Em lấy cái này ở đâu ra thế?”


“Trên người một tên ma cà rồng mà bọn em diệt được tối qua. Nó nói gì vậy?”


“‘Người săn đêm đang ở gần đây. Desiderius phải chuẩn bị.’”


Tabitha cho hai tay vào túi áo khoác khi cô xem xét lời chị gái. “Vậy nghĩa là sao?”


Selena nhún vai khi cô đưa trả lại mẩu giấy cho Tabitha. “Chị chưa bao giờ nghe đến hai cái tên này.”


“Eric nói ‘Người săn đêm’ là một biệt hiệu chỉ những người như bọn em. Chị nghĩ sao?” Tabitha hỏi.


Amanda cảm thấy mình đã nghe đủ. Vâng thưa Chúa, sao mà cô ghét đến vậy mỗi khi họ bắt đầu mấy thứ rác-rưởi-huyền-bí-ma-quỷ này thế. Tại sao họ không chịu trưởng thành hơn một chút và sống như người bình thường chứ?


“Này hai chị,” Amanda lên tiếng, “gặp lại các chị sau nhé.” Tabitha níu lấy tay cô đúng lúc cô bắt đầu bước đi. “Này, em vẫn còn buồn về chuyện của Cliff đấy hả?”


“Tất nhiên là em buồn rồi. Em biết chị đã cố ý cư xử như thế.” Không một chút tỏ ra xấu hổ về sự thật là cô đã phá hỏng hôn ước của em gái, Tabitha buông tay Amanda ra. “Bọn chị làm thế là vì em thôi.”


“Ồ vâng, phải rồi.” Cô nở một nụ cười giả tạo. “Cám ơn mọi người nhiều lắm vì đã quan tâm tới em. Muốn móc mắt em ra giỡn chơi chút thôi phải không?”


“Thôi mà, Mandy,” Tabitha nói với bộ mặt dễ thương luôn làm cha họ tha thứ cho cô mọi lỗi lầm. Nhưng lúc này nó chẳng gây được tác dụng gì đối với Amanda, ngược lại, chỉ làm cho cô cáu tiết hơn. “Em có thể không thích những gì bọn chị làm, nhưng em yêu bọn chị. Và em không thể kết hôn với một kẻ khô khan không chịu chấp nhận sự thật chúng ta là ai.”


“Chúng ta?” Amanda hỏi lại vẻ không tin. “Đừng có gộp em vào. Em mới là người mang gien lặn bình thường trong nhà. Còn các chị thì…”


“Tabby!”


Amanda dừng lời khi anh bạn trai Gothic của Tabitha chạy lại chỗ họ. Eric St. James chỉ cao hơn hai người họ đúng 2,5cm, nhưng vì họ cao tới 1m78 nên điều này chẳng có gì là bất bình thường cả. Mái tóc đen cắt ngắn xen lẫn một dải màu tím được xịt keo dựng đứng lên như những cây đinh nhọn hoắt. Anh ta trông sẽ đáng yêu hơn nhiều nếu cái mũi không đầy khuyên như thế, và có thể khi đó anh ta sẽ tìm được việc gì đó tử tế hơn bây giờ.


Và chấm dứt cái trò săn ma cà rồng này. Xì!


“Gary dò được một đám ma cà rồng,” Eric nói với Tabitha. “Chúng ta sẽ cố tiêu diệt chúng trước khi trời tối. Em sẵn sàng chưa?”


Nếu Amanda đảo mắt sâu vào trong hơn chút nữa thì cô sẽ mù luôn mất.


“Ngày nào đó, các anh chị sẽ vô tình giết chết một người dân thường nếu cứ tiếp tục hành xử như vậy. Còn nhớ lần mọi người tấn công nhóm người hóa trang của Anne Rice-Lestat trong nghĩa trang chứ?


Eric nở nụ cười tự mãn. “Không ai làm sao cả, nó thậm chí còn thu hút được khách du lịch.” Tabitha quay lại với Selena. “Chị có thể tìm hiểu giúp em về hai cái tên Desiderius và Người săn đêm này được không?”


“Thôi nào, Tabby, anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa là bỏ qua chuyện đó đi?” Eric cáu kỉnh nói. “Bọn ma cà rồng chỉ giỡn chơi với chúng ta thôi. ‘Người săn đêm’chỉ là một từ chúng phịa ra mà chẳng có tí ý nghĩa nào hết.”


Selena và Tabitha tảng lờ anh ta.


“Chắc chắn rồi,” Selena nói, “nhưng Gary có lẽ sẽ dò la được gì đó tốt hơn chị.” Eric thở hắt ra một cách khó chịu. “Anh ta cũng chưa bao giờ nghe về nó cả,” Eric nhìn Tabitha giận dữ “vậy tức là nó chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt hết.” Tabitha gạt tay anh ta ra khỏi vai cô và tiếp tục lờ chàng trai. “Vì đây là tiếng Hy Lạp nên em nghĩ một trong số bạn bè giáo sư của chị có lẽ sẽ biết được điều gì đó.”


Selena gật đầu. “Tối nay chị sẽ hỏi Julian khi qua thăm Grace.”


“Cảm ơn chị.” Tabitha quay lại nhìn Amanda. “Đừng buồn về Cliff nữa. Chị biết chàng trai nào dành cho em rồi. Chúng ta đã gặp anh ta cách đây vài tuần.”

“Ôi lạy Chúa,” Amanda hoảng hốt. “không đời nào em để chị can thiệp vào chuyện hẹn hò của em lần nữa đâu. Em vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn sau anh chàng cuối cùng mà chị giới thiệu và lần đó đã cách đây bốn năm rồi.”


Selena phá lên cười. “Có phải tay vật cá sấu không?”



“Chính anh ta đấy.” Amanda trả lời. “Mitch Cá Sấu. Anh ta thậm chí còn định đem em làm mồi cho con Big Marthe, thú cưng của anh ta.”


Tabitha khịt mũi. “Không phải vậy. Anh ấy chỉ định chỉ cho em thấy anh ấy làm gì để kiếm sống thôi.”


“Em nói cho chị hay, tới khi nào mà chị bị Eric túm đầu, dí vào họng con cá sấu đang còn sống thì hãy bình luận. Còn giờ thì hãy nghe em, người đã có kinh nghiệm với lũ cá sấu thối mồm đây này. Em vẫn giữ nguyên lập trường rằng Mitch thực tế chỉ coi em như một gói khoai tây chiên Scooby rẻ tiền.”


Tabitha thè lưỡi ra với em gái trước khi nắm lấy tay Eric và lôi anh ta lao xuống đường.


Amanda xoa xoa đầu khi chứng kiến cảnh hai người bọn họ nhìn nhau tình tứ, lại thêm một bằng chứng khác cho cô thấy mọi người trên thế gian này đều có đôi. Cho dù họ có kì quặc đến mức nào đi nữa.


Quá tệ là cô chẳng có ai cho riêng mình.


“Em về nhà để mà hờn dỗi đây.”


“Nghe này,” Selena nói trước khi cô rời đi, “hay tối nay chị hủy cuộc hẹn với Grace và hai chị em mình đi đâu đó chơi được không? Làm một buổi lễ nho nhỏ tống tiễn Cliff chẳng hạn?”


Amanda mỉm cười biết ơn khi nghĩ về điều đó. Không nghi ngờ tại sao cô yêu gia đình mình nhiều như vậy. Mặc cho những rắc rối họ gây ra, đó vẫn là những người thân yêu nhất, quan tâm tới cô nhiều nhất. “Thôi chị ạ. Em tự làm món xốt Viên một mình cũng được. Vả lại, Tabitha sẽ tức mà chết mất nếu chị không hỏi anh Julian về cái Người săn đêm giúp chị ấy.”


“OK, nhưng nếu em đổi ý nhớ báo chị biết đấy. À, khi nào về nhà, sao em không gọi cho Tiyana và bảo chị ấy ếm bùa Cliff, làm teo cái của quý của hắn đi cho rồi.”


Amanda phá lên cười. Được rồi, cô thừa nhận việc có một bà chị là thầy cúng mát tay trong việc ếm bùa đôi khi cũng rất có lợi. “Tin em đi, anh ta không gánh nổi đâu.” Cô nháy mắt với Selena. “Gặp chị sau nhé.”


Buổi tối đó, đang ngồi thơ thẩn thì chuông điện thoại chợt reo khiến cô giật mình. Đặt quyển sách đang đọc sang một bên, Amanda nhấc điện thoại.


Là Tabitha.


“Này em gái, qua nhà chị đưa con Terminator ra ngoài đi dạo giúp chị được không?”


Amanda nghiến răng khi nghe thấy lời nhờ vả quen thuộc cứ thốt ra từ miệng Tabitha ít nhất hai lần một tuần.


“Thôi nào, Tabby. Sao chị không tự làm đi?”


“Chị không nghĩ bọn chị lại đi lâu thế. Làm ơn mà. Nó sẽ lại tè ra giường mất nếu em không chịu giúp.”


“Chị đấy, Tabby. Em cũng có cuộc sống của riêng em chứ.”


“Ừ, phải rồi, làm như lúc này em không ngồi một mình trên ghế sofa, đọc tiểu thuyết lãng mạn mới nhất của Kinley MacGregor và gặm nhấm mấy thanh kẹo sô cô la như thể hôm nay là ngày tận thế vậy.”


Amanda nhướng mày khi quay ra nhìn đống giấy bọc kẹo vứt lung tung trên bàn uống café trước mặt cô, và quyển “Claiming the Highlander” nằm ở một đầu của chiếc bàn.


Chết tiệt, cô rất ghét mỗi khi các chị cô làm như vậy với cô.


“Thôi mà,” Tabitha nài nỉ, “chị hứa chị sẽ cư xử tốt hơn với bạn trai tiếp theo của em.”


Amanda thở dài, thừa hiểu rằng cô không thể từ chối các chị của mình. Đó chính là yếu điểm lớn nhất của cô. “May là chị sống ngay cuối phố đấy, nếu không em sẽ giết chị vì việc này.”


“Chị biết mà. Chị cũng yêu em.”


Gầm gừ khe khẽ trong cổ họng, Amanda cúp máy. Cô quay ra nhìn quyển sách tiếc rẻ. Chết tiệt, cô chỉ mới đọc được vài trang.


Cô lại thở dài. Phải rồi, ít ra thì lát nữa cô cũng có con Terminator làm bạn. Đó là một con chó xấu xí, giống chó sục của Mỹ, nhưng lúc này nó là đại diện duy nhất của giống đực mà cô có thể chịu đựng được.


Amanda với tay lấy chiếc áo khoác vàng sậm vắt trên ghế rồi tiến ra cửa trước. Tabitha sống cách đó hai dãy nhà, và mặc dù đêm đã rất khuya và lạnh, Amanda không cảm thấy muốn lái xe.

Trong lúc xỏ găng tay, cô bắt đầu tiến xuống lối dành cho người đi bộ. Ước gì Cliff ở đây. Cô không nhớ nổi đã bao lần cô dụ anh làm giúp cô việc này trên đường anh về nhà.


Amanda vấp phải một ổ gà trên đường khi nghĩ về Cliff lần đầu tiên trong suốt tối nay. Điều khiến cô thực sự cảm thấy khó chịu về tất cả chuyện chia tay này là cô không hề thấy nhớ anh.


Cũng không hoàn toàn là vậy.


Thực sự, cô nhớ cảm giác có người nói chuyện cùng mỗi tối. Cô nhớ cảm giác có bạn cùng xem ti-vi, nhưng cô không thể thành thật nói là cô nhớ anh được. Và đó chính là điều khiến cô buồn nhất.


Nếu không phải vì đống lộn xộn mà gia đình cô gây ra thì có lẽ cô và anh sẽ kết hôn. Tới lúc đó thì đã quá muộn để hiểu rằng cô không thực sự yêu anh.


Ý nghĩ đó làm cô toát lạnh, lạnh hơn cả cơn gió tháng Mười một.


Đẩy Cliff ra khỏi suy nghĩ, cô tập trung nhìn ra xung quanh. Vào tầm tám rưỡi, khu vực này yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cho dù là vào tối Chủ nhật chăng nữa. Những chiếc xe hơi đỗ dọc lề đường như thường lệ, và phần lớn những ngôi nhà cô đi ngang qua đều còn sáng điện.


Mọi thứ đều bình thường, nhưng vẫn có cái gì đó khiến người ta rợn gáy. Ánh trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời đêm, tạo thành những cái bóng quái dị xung quanh cô. Thảng hoặc, cô lại nghe thấy những tiếng cười hay giọng nói khe khẽ vọng lại theo tiếng gió.


Đúng là một đêm hoàn hảo để quỷ dữ…


“Thôi ngay nào.” Cô quát lên với chính mình.


Đáng ghét! Tabitha khiến cô như thế này đây!


Tiếp theo sẽ là gì nữa đây? Có khi nào cô bắt gặp chính mình và mấy bà chị lang thang trong những khu đầm lầy, săn tìm cá sấu và mấy thứ dược thảo kì quặc không nhỉ?


Rùng mình khi nghĩ tới viễn cảnh đó, cô nhận ra mình đã tới trước cửa ngôi nhà cổ quái dị bên góc phố mà Tabitha và một người bạn cùng thuê chung. Tường ngoài sơn màu tím lòe loẹt, rõ ràng đây là ngôi nhà nhỏ nhất trong khu phố. Amanda ngạc nhiên vì không có người hàng xóm nào phàn nàn chuyện tông màu quá ư sặc sỡ của ngôi nhà. Dĩ nhiên là Tabby thích như vậy vì nó khiến ngôi nhà trông nổi bật và dễ nhận biết hơn.


“Cứ tìm ngôi nhà nhỏ kiểu Victoria sơn màu tím với cái cổng sắt màu đen. Bạn chắc chắn sẽ nhìn thấy nó ngay.”


Kể cả bạn có mù đi chăng nữa.


Sau khi mở cánh cổng thấp bằng sắt, Amanda tiến về phía lan can tầng trệt nơi đặt một tượng đá to đùng, đầu thú trông thật dữ tợn.


“Chào Ted.” Cô nói với bức tượng đá mà Tabitha thề rằng nó có thể đọc được tâm trí người ta. “Tao qua đưa Terminator đi dạo thôi, được chứ?”


Amanda lôi chìa khóa trong túi áo khoác ra và mở cánh cửa trước. Bước vào phòng chờ, cô nhăn mũi vì một mùi hôi hôi khó chịu. Chắc một trong số những thứ mà Tabby chế ra đã bị hỏng.


Hoặc nếu không thì cũng từ bữa ăn tối mà chị gái cô đã cố gắng thể hiện.


Cô nghe tiếng sủa của con Terminator vọng lại từ phòng ngủ.


“Tao tới đây.” Cô nói với về phía con chó khi đóng cánh cửa lại phía sau, bật đèn rồi băng ngang qua phòng khách.


Đúng lúc Amanda chỉ còn cách hành lang một bước chân thì cô nghe thấy một giọng nói trong đầu vang lên hối thúc cô chạy khỏi nơi này.


Trước khi cô kịp chớp mắt, ánh đèn bỗng vụt tắt. Có ai đó túm lấy cô từ phía sau.


“Chà, chà,” một giọng nói mượt mà vang lên bên tai cô, “cuối cùng thì cũng tóm được ngươi rồi, con oắt phù thủy.” Tay hắn túm chặt hơn. “Đến lúc cho ngươi nếm mùi trừng phạt rồi.”


Cùng lúc, một vật gì đó đánh trúng đầu, khiến cô ngã lăn ra sàn.

Saturday, September 11, 2010

MỘT HUYỀN THOẠI HY LẠP CỔ (by Yutakachan)

Sinh ra trong giàu sang tột đỉnh, Kyrian xứ Thrace* sở hữu vẻ đẹp và sức hấp dẫn mãnh liệt, cũng như khả năng dùng kiếm điêu luyện trên thao trường. Dũng cảm và liều lĩnh, anh thống trị thế giới xung quanh mình bằng cả con tim nhiệt tình, say đắm. Không gì có thể khiến anh chùn bước.


Với tính cách nhiệt tình, hoang dại và sức lực dẻo dai, anh sống một cuộc đời liều lĩnh. Anh coi thường nguy hiểm và những giới hạn. Thế giới đối với anh chỉ như một miếng hàu ngon lành mà anh khao khát tận hưởng nó một cách trọn vẹn.


Với sức mạnh của Thần chiến tranh Ares, cơ thể và gương mặt của chàng Adonis**, cùng với giác quan nhạy bén được Aphrodite*** ban tặng, anh là mục tiêu của tất cả những người phụ nữ từng nhìn thấy anh. Họ muốn chiếm anh cho riêng mình với niềm khao khát được sở hữu chàng hoàng tử nhưng đồng thời cũng là một chiến binh dũng cảm. Người ta đồn rằng chỉ một cái chạm nhẹ của anh cũng đủ đưa bất kỳ người phụ nữ nào lên tới thiên đường.


Nhưng anh là người có trái tim không dễ dàng bị chinh phục.


Anh sống cho hiện tại, và anh sống bằng tất cả các giác quan của mình để thỏa mãn những dục vọng mãnh liệt trong anh. Anh khao khát được cho và được nhận.


Một vài phụ nữ từng chiếm được anh, dù chỉ là trong giây phút ngắn ngủi cuồng nhiệt, nhưng cũng đủ khiến họ hãnh diện với những kẻ chỉ dám mơ được chạm vào thân thể tuyệt vời ấy.


Bởi vì anh là đam mê, là dục vọng, là tất cả những gì thuộc về nhục dục nóng bỏng và cuồng si.


Là một chiến binh từ khi mới lọt lòng, anh được mọi người - tất cả những người biết anh, tôn trọng và kính sợ. Vào thời mà đế chế La Mã còn hùng bá thiên hạ thì một mình anh đã đẩy lùi quân La Mã. Chiến thắng anh hùng ấy đã đem lại sự giàu có và vinh quanh cho tên tuổi anh, cũng như cho quê hương của anh.


Đã từng có thời gian anh được tôn vinh là người trị vì thế giới thời bấy giờ.


Cho đến khi một hành động phản bội gian ác đã biến anh thành Người trị vì Đêm tối.


Giờ đây anh trở thành kẻ lang thang cô độc trong vương quốc bóng đêm, giữa Trần thế và Địa ngục. Anh chẳng phải người, cũng chẳng phải thú mà là một thứ hoàn toàn khác hẳn.


Anh là Cô độc. Anh là Đêm đen.


Anh là Bóng tối.


Anh đã biến thành một linh hồn đơn độc, không biết đến sự mệt mỏi của thời gian; số phận của anh là bảo vệ cho loài người vốn dĩ căm ghét và kinh sợ những kẻ như anh. Anh sẽ không bao giờ được thảnh thơi trong yên bình cho tới khi anh tìm được người phụ nữ không bao giờ phản bội lại anh. Đó phải là người có trái tim trong sáng, nhìn thấu phần đen tối trong anh và mang anh trở lại với ánh sáng.

-----------------------------
Chú thích:
* Xứ Thrace: một quốc gia cổ đại thuộc khu vực đông nam châu Âu, nay thuộc về lãnh thổ 3 quốc gia Bungary, Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ.



** Adonis: nhân vật trong Thần thoại Hy Lạp, nổi tiếng với vẻ đẹp không ai sánh bằng. Ngày nay người ta dùng từ Adonis để chỉ những thanh niên đẹp trai


*** Aphrodite: Nữ thần Sắc đẹp và Tình yêu

Friday, September 10, 2010

Giới thiệu: Night Pleasures - Sherrilyn Kenyon (dịch: Yutakachan - Shinigami82)

Sau Gia tộc ma cà rồng 2, Yuchan quyết định tạm dừng series này, tức là chưa dịch tiếp phần 3 (mình không khẳng định là mình sẽ không dịch nhen), thay vào đó, như một số bạn trên TVE, Vietlangdu hoặc Ficland đã biết, mình sẽ phối hợp cùng với ss Shinigami82 (mình thik gọi ss bằng nick YM là Hikki hơn :x) dịch tiểu thuyết Night Pleasures của Sherrilyn Kenyon (mà mình tạm dịch là Đêm Khoái Lạc :"P)



Sơ lược một chút về Night Pleasures (Night Plea) :x

Tiểu thuyết này là phần thứ hai (hoặc đầu tiên theo nhận định một số người) trong series nổi tiếng của nữ nhà văn S. Kenyon mang tên Dark Hunter. Nói về Dark Hunter, đây là series lãng mạn (gần đây Yuchan thik dùng từ "diễm tình" hơn ;)) ) - siêu linh thuộc dạng best-seller của Kenyon. Hiện series đã có 19 tập và 13 truyện ngắn kèm theo. Tập 20 dự định sẽ xuất bản vào quý 3/ 2011. Tại sao nói Night Plea là phần thứ nhất hoặc cũng có thể coi là phần thứ 2 của series này? Đơn giản vì phần đầu chính là tiểu thuyết Fantasy Lover (đc xuất bản ở VN bởi NXB Văn hóa Thông tin dưới tựa "Người tình kỳ ảo"). Tuy nhiên, FL chỉ giới thiệu một chút xíu về nhân vật của Dark Hunter, nội dung chính của nó như nhiều bạn đã biết, xoay quanh anh con trai của Aphrodite - Julian và cô bác sỹ tâm lý Grace, hoàn toàn không có chút khái niệm nào về Dark Hunter, tuy cũng có mô-típ tương tự (một chàng ở thời đại đẩu đâu trong quá khứ xuất hiện và yêu một nàng ở hiện tại :x). Trong FL có giới thiệu đôi chút về nhân vật Kyrian với tư cách là bạn chí cốt và đàn em của Julian. Anh này sẽ xuất hiện trong Night Plea với tư cách nam chính (và là tình yêu số 1 của Yuchan :x), còn nữ chính không ai xa lạ là em gái út của cô nàng Selena - bạn thân của Grace trong FL (thì vẫn là ở New Orleans, Louisiana mà), nên yên chí là thỉnh thoảng bạn sẽ nắm được chút thông tin cỏn con về nhà Ju-Gra nếu bạn là fan của FL ^^

Đề phòng nội dung của Dark Hunter hơi khó hỉu đối với bạn, Yuchan xin giới thiệu chút xíu về cái người gọi là DH này. DH là một chiến binh ẩn dật trong bóng đêm để canh giấc bình an cho loài người. Hình tượng của DH được xây dựng hơi giống kiểu vampire - tức là cũng có răng nanh, cũng thik phập vào cổ người ta, thik đi đêm, lúc nào cũng lì lì lầm lầm không thik gần ai hết á. Thực chất, DH đều là người đến từ quá khứ, từ các quốc gia cổ đại và trung đại khác nhau trên thế giới tụ tập về đây (nước Mỹ, cụ thể là New Orleans, sợ thiệt, đúng là "Hợp chủng quốc Hoa Kỳ" :"P) vì một... hợp đồng lao động dài hạn (o_O) với nữ thần Artemis. Trong quá khứ, các chàng Dark Hunter (dịch là Thợ săn Bóng đêm hoặc gọi tắt là DH nhen) của chúng ta đều gặp phải chuyện gì đó cực kỳ đau khổ, và dính líu đến thù hận. Các chàng muốn trả thù nhưng không thể, vì các chàng hầu như đều bị kẻ thù giết chết dã man. Chính trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, tiếng lòng các chàng gào lên với sự giận dữ tột cùng mang theo những đau đớn và thù hận khôn nguôi. Tiếng gào thét ai oán đó thấu lên tận trời xanh, nơi Artemis ngự trị. Artemis chấp nhận giúp các chàng trả thù nhưng với điều kiện các chàng phải ký vào bản giao kèo "làm thuê" cho nữ thần. Và vật thế chấp chính là con tim của các chàng, linh hồn của các chàng. Các chàng được sống lại, trả thù như ý muốn, nhưng kể từ đó về sau, các chàng sống cuộc đời dài đẵng trên Trái đất bởi món nợ vĩnh cửu với Artemis. Công việc mà Artemis mướn các chàng làm là rong ruổi trên trái đất hết năm này sang năm khác, trôi từ thế kỷ này sang thế kỷ khác, để trừng trị những linh hồn xấu - các vị bán thần hư hỏng, tội đồ, bọn ma cà rồng xấu xa (tức bọn Daimons) và một số bọn khác nữa xấu không kém. Công việc nguy hiểm và nhàm chán (chán là đương nhiên vì làm qua hàng mấy thế kỷ chán là phải, lại thế còn gặp phải bà boss khó chịu và ranh mãnh nữa chứ) nhưng tiền công hậu hĩnh (nên các chàng cực cực giàu). Nhưng túm lại dù giàu thì ai cũng chán. Và các chàng chỉ có thể thoát khỏi số kiếp điên rồ này một khi, vâng vẫn mô-típ cũ mèm, gặp được người con gái yêu các chàng hết mình và sẵn sàng cứu các chàng bằng cả linh hồn và sự sống của nàng :"> Tuy cũ cũ vậy nhưng vì liên quan nhiều tới các vị thần nên series vẫn được hoan nghênh nhiệt liệt.

(Và thực sự xin lỗi các Dark Huntress vì cứ "các chàng" suốt mà quên là có cả Nàng thợ săn nữa T_T)

Chịu khó CHỜ (sẽ ngốn nhìu thời gian đới ^^") và thưởng thức Night Plea với bộ đôi Yutakachan & Shinigami82 nhen. Truyện sẽ được up tại trang nhà của Yutakachan - salemchan.blogspot.com. Hân hạnh!


PS: mình đã đăng được mấy chương đầu trên TVE, Ficland và VLD vậy mà cắt ngang không nói một lời với các bạn. Yutaka thành thật xin lỗi nhen!!! Một phần vì bận quá, không đủ thời gian lê tha hết trang này tới trang nọ để post bài, phần nữa vì để tiện bề quản lý bản dịch của hai chị em nên chỉ chọn post bài tại một nơi và Yuchan cảm ơn chị Hikki đã tin tưởng và giao post trên trang nhà của Yuchan.

Và dù rất ghét cứ phải nhắc đi nhắc lại mỗi khi dịch truyện nhưng mong các bạn tôn trọng Yuchan và Hikki, đừng mang truyện đi đâu khỏi lãnh thổ Yutakachan's nhen. Nếu muốn các bạn có thể dẫn link tới các diễn đàn hoặc nhà của bạn. Yuchan thực sự không thích set password hay gì đó cản trở bạn bè đọc truyện Yu dịch, nhưng trong tình huống xấu nhất, truyện sẽ chỉ share cho bạn bè thân thiết của hai chị em. Mong mọi người hiểu và thông cảm. Trân trọng!

Saturday, September 4, 2010

Ebook Vũ hội hóa trang (Gia tộc ma cà rồng 2) - Melissa de la Cruz

Đã có ebook Vũ hội hóa trang (Gia tộc ma cà rồng 2) bản PDF rồi nhé. Các bạn click vào link dưới đây để tải về máy. Hiện tại Yutakachan chưa có ý định post lên bất cứ diễn đàn nào, vì vậy mong bạn đừng mang ebook của Yu-chan post trên các diễn đàn. Nếu Yu-chan phát hiện ebook của mình đã bị mang tới nơi khác, Yu-chan sẽ lập tức gỡ link down và ẩn file down tại host ngay lập tức. Mọi thắc mắc liên quan tới ebook xin để lại mess tại chat box ngoài home page hoặc gửi email về salemchancom@gmail.com.

Cảm phiền!

Download here

Thursday, September 2, 2010

Vũ hội hóa trang - Chương 48

Trở về ngôi nhà Penthouse des Rêves, như mẹ kế cô vẫn gọi, có chút khiến Bliss buồn rầu, nhất là sau khi được chăm sóc và nghỉ ngơi thoải mái tại Trung tâm y tế của bác sĩ Pat. Bliss cuối cùng cũng được xuất viện, sau hàng tuần dài nằm trong đó, bị giữ lại để theo dõi xem cô đã thực sự ổn định lại chưa và chắc chắn không có dấu hiệu nào cho thấy cô đã bị xâm hại. Bliss thắc mắc không hiểu người ta mong chờ cái gì, mong cô sẽ tấn công họ chắc? Hay tự rạch cổ tay mình? Mấy cô y tá ở đó cư xử như thể họ sợ phải tới quá gần Bliss, vì nhỡ đâu lại có chuyện gì đó xảy ra.



Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần nghỉ lễ trượt tuyết, gia đình cô chuẩn bị bay tới Gstaad, nhưng rồi mấy chuyện rắc rối trong Hội đồng lại khiến ba cô phải đi Venice. BobiAnne đi cùng ông, nhưng chỉ là cái cớ để bà có thể thỏa sức mua sắm tại Via Condotti ở Rome mà thôi. Jordan cũng đi cùng ba mẹ cô, bởi họ cho rằng con bé quá nhỏ để có thể tự lo liệu. Trong khi đó, Bliss đang trong quá trình hồi phục, và bị bỏ mặc lại cho người giúp việc chăm sóc. Bliss ở nhà trong suốt lễ xử án và hành quyết Mimi, nhưng cô chắc chắn Mimi sẽ chẳng làm sao đâu mà. Quá dễ dàng để tưởng tượng một cuộc sống mà không có Mimi Force và cái lối hợm mình của cô ta, nhưng làm gì có chuyện ông trời tốt bụng đến mức trừ khử cô ta đơn giản như vậy.


Bliss buồn chán và cô đơn trong căn nhà lớn, vậy nên cô quyết định dọn tủ quần áo vì cô muốn làm cái gì đó ra hồn một chút. Có thể cô sẽ thực hiện “nghi thức dọn dẹp đầu xuân” như trong các tạp chí cho các bà các cô vẫn khuyên: vứt tất cả quần áo bạn không mặc trong hai năm, hoặc những bộ đồ quá cũ, hay không vừa nữa, đại loại vậy.


Bliss lôi ra một chiếc áo len cổ lọ đan thành mạng dày trông thật cũ kỹ, cùng lúc một chiếc hộp nhung rơi xuống sàn nhà, và một chiếc vòng cổ rơi ra khỏi đó. Đó là viên ngọc lục bảo. Sau Vũ hội Four Hundred, Bliss quên trả nó lại cho ba cô để ông cất nó vào két sắt. Cô nhặt viên ngọc lên, vẫn còn cảm thấy rợn mình trước câu chuyện về viên ngọc. Thực chất tên gọi của viên ngọc này là “Sự hủy diệt của Lucifer”. Khi cô nhét nó trở lại vào hộp, một tấm hình lộ ra dưới lớp vải nhung. Bliss nhấc tấm vải để lôi tấm hình ra, rồi chăm chú nhìn nó. Đó là một bức hình chụp ba cô, trông trẻ trung và thon gầy trong chiếc áo jacket đi săn và ủng, cạnh ông là người phụ nữ mà Bliss luôn tin là mẹ đẻ cô. Ba cô cũng giữ một bản sao y như thế này trong ví của ông, nhưng mờ hơn tấm hình này. Tấm này được bảo quản tốt hơn. Bliss để ý mái tóc vàng dài và đôi mắt to như mắt nai của mẹ cô. Bliss lật mặt sau của tấm hình. Forsyth Llewellyn và Allegra Van Alen, 1982. Allegra Van Alen sao?


Đó không phải là mẹ Schuyler sao?


Chắc chắn đây là một sự nhầm lẫn. Tên mẹ cô là Charlotte Potter cơ mà. Chuyện này là thế nào vậy?


Bliss vẫn còn đang thắc mắc về ghi chú lạ lùng trên tấm ảnh thì có tiếng rạn nứt ở cửa sổ. Miểng kính văng tới chân cô, Bliss chạy lại để xem chuyện gì đang diễn ra.


Một chàng trai run rẩy trong góc phòng, chân cậu chảy máu vì dẫm phải mảnh kính vỡ. Cậu mặc chiếc áo phông và quần jeans y như lần cuối cùng cô nhìn thấy cậu. Mái tóc đen ướt rối bù, nhưng cậu vẫn nhìn cô bằng đôi mắt buồn bã, thẹn thùng vốn có.


Dylan! Đúng là cậu ấy rồi. Cậu ấy vẫn còn sống.


Dylan ngước lên, hơi thở cậu nông và rời rạc.


Bliss chạy về phía cậu, vẫn giữ viên ngọc lục bảo trên tay. Dylan nhìn Bliss, và rồi ngay lập tức nhăn mặt lại khi nhìn thấy vật cô giữ trong tay, như thể nó làm cậu đau vậy.


- Cậu còn sống! – Bliss mừng rỡ nói. – Nhưng cậu bị thương rồi, để tớ giúp cậu nào.


Dylan lắc đầu.


- Không còn thời gian cho chuyện đó đâu. Tớ biết ai là Máu Bạc rồi.


---------------------------------

Mục lưu trữ tờ New York Herald


Số ra ngày 23 tháng 11 năm 1872


XÁC NỮ THỪA KẾ ĐƯỢC TÌM THẤY TRÊN SÔNG


Cảnh sát New York đã phát hiện ra thi thể của Maggie Stanford hai năm sau ngày cô được thông báo mất tích. Nghi ngờ có âm mưu sau vụ việc này. Xác chết sau đó lại bị thất lạc.




Thi thể của nạn nhân vẫn còn nguyên vẹn quần áo và ăn vận sạch đẹp. Cô gái trẻ đẹp xấu số được tìm thấy chết trôi trên sông Hudson vào sáng nay. Sĩ quan cảnh sát Charles Langford đã phát hiện ra thi thể nạn nhân hồi 6 giờ sáng và báo cáo lại về trụ sở Đội 10. Thi thể cô gái được vớt lên và đưa về trụ sở Đội. Có một số vết trên đầu và thân thể cô gái khiến cảnh sát tin rằng người này đã bị bạc đãi trước khi chết. Cô có mái tóc đỏ, mắt xanh lục ngọc và mặc một áo dài lụa trắng với dải ruy băng hồng. Trong nỗ lực nhận diện nhân dạng người phụ nữ, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc khăn tay lanh trắng với hai chữ cái đầu thêu “M.S.” trong túi váy nạn nhân.


Thi thể sau đó được nhận dạng là cô Maggie Stanford, con gái của ông trùm dầu lửa quá cố Tiberius Stanford và bà Dorothea Stanford, người cũng mới qua đời hai tháng trước vì bệnh loạn trí do việc con gái bị mất tích. Quần áo của nạn nhân theo báo cáo cho thấy có đặc điểm trùng khớp với bộ cô Maggie Stanford đã mặc trong đêm Vũ hội Patrician, cũng tức là đêm cô Stanford đã bị mất tích. Thi thể được bảo quản tốt một cách bất thường, không có bất cứ dấu hiệu phân hủy nào. Thi thể của cô Stanford sẽ được gửi tới bệnh viện để tiến hành khám nghiệm thêm, nhưng ngay ngày hôm sau, người ta lại thông báo việc xác chết cô Stanford đã bị mất tích khỏi khu nhà xác. Cảnh sát tiếp tục bối rối trước sự vụ lạ thường này.



-------------------------------------- HẾT -----------------------------------------------

Vũ hội hóa trang - Chương 47

Mimi được thả tự do trở về với gia đình, còn Schuyler đứng cùng ông ngoại trước cổng Điện Ducal trong lúc chờ xuồng máy tới đón họ.



- Nhà Martin sẽ bị bắt giam phải không ạ? – Schuyler hỏi.


Lawrence ngước lên nhìn trời.


- Đúng vậy, một đội Venator đã được cử tới ngôi nhà của chúng trong thành phố. Nhưng họ sẽ chẳng tìm được gì ở đó đâu.


- Tại sao ạ?


- Bởi vì chúng đã tẩu thoát rồi. – Lawrence nói - Sẽ không dễ gì mà bắt được chúng.


- Ông đã biết trước sự việc sẽ diễn ra như vậy sao?


- Không, cho tới khi cháu đưa ra sự thật từ kí ức máu của Mimi. Trước đó ta cũng có chút nghi ngờ, nhưng không dám chắc. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.


- Vậy tại sao ông không làm gì đó?


- Không làm gì? – Lawrence hỏi lại với nụ cười trên môi. – Ta đã cứu một cô gái vô tội khỏi án tử hình. Ta sẽ không gọi đó là “không làm gì”.


- Nhưng lẽ ra ông nên sớm cử người tới chỗ Kingsley…


- Không thể nếu không có bằng chứng.


- Vậy là ông chỉ chờ đợi, và cuối cùng thì để xổng mất chúng.


Lawrence gật đầu.


- Đúng, chúng đã trốn thoát. Nhưng ít ra, chúng ta cũng biết mình đang đi đúng đường. Priscilla DuPont bị giết không chỉ để biểu dương sức mạnh của chúng, mà bởi vì bà ấy đã tiến gần tới việc khám phá ra chân tướng kẻ che giấu Máu Bạc trong Hội đồng. Thực tế, bà ấy còn chuẩn bị gặp mặt kẻ phản bội khi vụ nổ xảy ra.


- Bà ấy định nêu tên nhà Martin trước Hội đồng sao?


- Ta tin là vậy.


- Vậy rốt cuộc điều này chứng minh được gì?


- Nó chứng minh được rằng Cordelia và ta đã đúng trong suốt bao thế kỷ qua.


- Nhưng nhà Martin đã trốn thoát…


- Nhà Martin không phải nghi phạm duy nhất. – Lawrence nói – Chúng chỉ là những tên tốt thí, những quân cờ thấp bé bị buộc phải tuân lệnh chủ nhân mà thôi. Nếu những gì Priscilla nói với ta là thật thì vẫn còn một gia đình khác nữa đang nằm trong bóng tối, bọn chúng cũng là những kẻ che giấu Máu Bạc, tiếp tay cho sự trở về của Lucifer.


- Là ai thế ạ?


- Đó chính là điều chúng ta sẽ phải tìm ra, Schuyler ạ.


Schuyler thẩm thấu thông tin vừa rồi. Nhà Martin đã lộ diện, nhưng vẫn còn một kẻ khác đứng sau giật giây điều khiển rối. Cô nghĩ về những tài liệu mà Priscilla DuPont đã thu thập trước khi chết.


- Ông ơi, chuyện gì đã xảy ra với Maggie Stanford thế ạ? Có ai biết không ạ?


Lawrence lắc đầu.


- Không.


Đúng lúc đó, ba cha con nhà Force – Charles, Jack và Mimi, bước ra khỏi phòng xử án. Sự nhẹ nhõm hiện rõ trên khuôn mặt của cả ba. Jack tiến lại phía Schuyler.


- Cảm ơn cậu. - Jack nói.


Cậu đã hôn tớ, Schuyler thầm nghĩ. Cô nhớ lại những gì cậu đã nói đêm hôm đó… “Sao cậu biết anh ta không thích cậu chứ? Cậu có thể sẽ ngạc nhiên đấy.” Cậu có biết là cô đã biết sự thật rồi không? Schuyler muốn vươn tay chạm vào má cậu, muốn hôn vào làn da mềm mại đó một lần nữa, nhưng rồi cô nhận ra Mimi đang cau có. Cho dù Mimi Force nợ cô cả cái mạng của cô ta thì cũng không có nghĩa là cô ta sẽ tỏ ra tử tế với cô ngay sau đó được.


- Không có gì. - Cuối cùng Schuyler nói.


Charles cũng đã tiến lại phía họ.


- Khi nào trở về New York, ta sẽ cử lái xe tới lấy hành lý của cháu. Chúng ta đã dọn dẹp sẵn phòng khách cho cháu rồi đấy. Ta nghĩ cháu sẽ thích cho mà xem.


- Ông đang nói về chuyện gì vậy ạ? – Schuyler hỏi.


- Đúng đó, Ba, chuyện quái quỷ gì vậy? – Mimi chen ngang.


- Ta thấy ông ngoại cháu đã thất bại trong việc đề cập tới chuyện này thì phải. – Charles mỉm cười nham hiểm. – Lawrence, ông có thể thắng trong việc giành lại quyền lãnh đạo gia tộc, nhưng tôi mới là người thắng trong vụ giành quyền bảo hộ. Schuyler, các thẩm phán Máu Đỏ, với trí thông minh vô hạn của họ, đã ra quyết định rằng từ nay ta sẽ chịu trách nhiệm giám sát cháu.


- Ông à…


- Đúng vậy. Kháng cáo của ta đã bị bác bỏ. – Lawrence nói, cúi thấp đầu. – Charles, ta không nhận ra rằng anh vẫn còn khăng khăng đeo bám chuyện này. Ta xin lỗi, Schuyler. Ta sẽ tiếp tục đấu tranh, nhưng tạm thời, cháu sẽ phải sống với nhà Force đã. Charles, không cần cử người tới đón Schuyler đâu. Ta sẽ tự đưa con bé đến.


Mimi lừ mắt nhìn Schuyler trong khi Jack sốc ra mặt.


Sống cùng nhau ư? Họ điên rồi chắc?


Schuyler nhìn cặp sinh đôi, lần lượt từ người này sang người kia, và nhận ra rằng cô thoát khỏi kiếp nạn thử máu để rồi ngay sau đó đã lại phải đối mặt với một thử thách mới phức tạp hơn nhiều.

Vũ hội hóa trang - Chương 46

Lễ phán xét diễn ra tại một trong những căn phòng cổ nằm sâu bên trong Điện Ducal và bắt đầu với tuyên bố chính thức về hình phạt. Người ta đã dùng xiềng xích khóa Mimi Force lại rồi giải cô tới trước phòng xử án. Trên vai cô khoác một chiếc áo choàng đen, chiếc mũ choàng liền áo trùm kín mái tóc vàng óng ả. Hội đồng Trưởng Bối đứng thành vòng bán nguyệt xung quanh cô. Trưởng Giám hộ kết thúc tuyên cáo các khâu hành lễ, đúng lúc đó Lawrence tiến tới, cắt ngang buổi lễ.



- Với tư cách là Thủ lĩnh gia tộc, tôi có lý do để yêu cầu một cuộc thử máu nhằm bác bỏ hoặc tái khẳng định phán xét của Hội đồng.


- Thử máu ư? – Edmund Oelrich, Trưởng Giám hộ, hỏi. - Nhưng rõ ràng là không thể thực hiện được nghi thức này mà. Allegra vẫn đang trong tình trạng hôn mê, phải vậy không?


Charlce Force, người đang ngồi ở hàng ghế đầu cùng con trai, xông tới.


- Tôi tán thành yêu cầu này.


- Lawrence à, hành động này có thực sự là khôn ngoan không? Ông đang nói về chuyện gì vậy? - Nan Cutler hỏi.


- Con gái của Allegra, Schuyler Van Alen, đã xung phong thực hiện nghi thức này. – Lawrence gọi Schuyler tiến lên.


- Ma cà rồng máu lai sao? – Forsyth Llewellyn kêu lên. – Tôi phản đối. Làm sao chúng ta biết được cô ta đủ tư cách chứ?


- Con gái của Allegra sao? - Một Trưởng Bối khác hỏi lại.


- Con bé được thiên phú những sức mạnh vượt xa một ma cà rồng bình thường, và tôi tin chắc nó sẽ đủ sức đảm đương nhiệm vụ này.


Những tiếng xì xào vang lên trong Hội đồng, và lễ hành quyết tạm hoãn lại chờ các Trưởng Bối họp bàn về sự vụ vừa rồi trong một căn phòng khác. Vài giờ sau, Hội đồng quay lại. Cuối cùng, Trưởng Giám hộ nói:


- Cuộc thử máu được chấp nhận.


Mimi và Schuyler được đưa sang một xà lim nhỏ bên cạnh phòng xử án. Lawrence vỗ vào vai Schuyler.


- Cẩn thận, và hãy ghi nhớ những gì ta đã nói với cháu.


Khi chỉ còn một mình, Mimi cởi mũ trùm đầu ra và nhìn Schuyler với vẻ chán ghét.


- Cô.


- Tôi đây.


- Tôi không cần cô. Tôi thà chết còn hơn.


- Vậy sao? Bởi vì đó chắc chắn cũng là một lựa chọn khác cho cô đấy. – Schuyler nạt nộ.


Mimi đỏ mặt.


- Anh trai tôi nhờ cô làm chuyện này, đúng không?


- Đúng vậy. Chính cậu ấy mới là người cô nợ cái mạng của mình đấy, nếu cô thực sự vô tội. – Schuyler đáp trả.


Mimi khoanh hai tay lại và chăm chú nhìn lớp biểu bì trên những kẽ móng tay mình. Cô đảo tròn mắt.


- Tốt thôi. Hãy làm cho xong đi.


Mimi nâng cằm lên và nhắm hai mắt lại. Schuyler kiễng cả hai chân lên và đặt môi lên cổ Mimi. Cô cắm răng nanh vào đó… và y như với Oliver, cô được đưa về quá khứ… nhìn vào ký ức của Mimi…. quay trở lại cái đêm xảy ra cuộc tấn công.


Tầng hầm tăm tối của Khu Lưu Trữ. Mimi và Kingsley cười phá ra bên cạnh cuốn sách. Họ đứng bên trong hình ngôi sao năm cánh, cây nến bập bùng và phản chiếu bóng hai người lên bức tường đá xung quanh. Mimi cắt đứt cổ tay, để máu rỉ xuống ngọn lửa và niệm chú.


Nhưng rồi… chẳng có gì xảy ra hết.


Mimi lả đi, nhưng thần chú vẫn chưa hiệu nghiệm.


Cô không có đủ nỗi căm ghét để gọi ra được một Máu Bạc.


Nhưng Mimi chưa bị mất ý thức hoàn toàn, cô chỉ bị rối loạn tâm trí mà thôi. Cô đã chứng kiến chuỗi sự kiện xảy ra tiếp theo đó, nhưng ký ức về nó bị trấn giữ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê khiến cô không thể nhớ được gì hầu giúp cô chứng minh sự vô tội của mình. Giờ thì, thông qua cuộc thử máu, Schuyler đã có thể nhìn thấy chuyện gì đã thực sự xảy ra.


Kingsley nguyền rủa và nhặt con dao lên. Hắn rạch cổ tay mình và đọc thần chú triệu gọi bằng một tông giọng trầm, mạnh mẽ. Một vết nứt xuất hiện trên sàn nhà: một trận động đất, ngọn lửa bùng lên. Khói lan tỏa trong không khí, và bỗng nhiên một khối đen sì, to lớn nặng nề bước tới chỗ Bliss Llewellyn và sau đó giết chết Priscilla DuPont.


Tiếp theo đó, Kingsley giúp Mimi đứng dậy và đặt một tay lên vai cô. Schuyler bỗng cảm nhận được sức nặng u ám đè trên vai cô như chính Mimi đã trải qua. Rồi Kingsley kéo Mimi ra khỏi hầm tối và chạy trở lên Kho Lưu Trữ, giả bộ như thể vừa bị kệ sách đè ngã. Tất cả đều một tay Kingsley biên diễn.


Schuyler vẫn ừng ực uống từng giọt máu của Mimi. Cô biết đã đến lúc phải ngừng lại, nhưng cô không thể. Cô vẫn muốn nhìn nữa, muốn nuốt luôn toàn bộ ký ức của Mimi. Cô lại nhìn thấy một cảnh khác: đêm diễn ra Vũ hội Four Hundred. Buổi tiệc hóa trang tại Angle Orensanz Foundation. Jack Force, cậu đang đeo chiếc mặt nạ đen tuyền mà chàng trai hôn cô tối đó đã đeo.


Vậy ra, chính Jack đã hôn cô.


Chính điều này đã giúp Schuyler thả lỏng người khỏi Mimi, cô lùi lại và thu răng nanh về. Tiếng mời gọi của máu quá mạnh, khiến cô bị rơi vào cám dỗ, suýt chút nữa đã hút cạn máu của Mimi và biến luôn thành cô ta, hút lấy toàn bộ ký ức và linh hồn cô ta. Nhưng chính cú sốc khi nhìn thấy khuôn mặt Jack ẩn sau chiếc mặt nạ đen đó đã cứu cô thoát khỏi nguy cơ biến thành quân Tàn Độc.


Schuyler lùi sát vào tường, cảm thấy tê rần và choáng váng, trong khi Mimi lảo đảo ngã xuống chiếc ghế cạnh đó. Khi cô lấy lại được thăng bằng, Schuyler trở lại báo cáo tình hình với Hội đồng.


- Mimi vô tội. – Cô nói, và làm theo những gì Lawrence đã chỉ bảo, cô mở cửa tâm trí để họ nhìn thấy những việc cô đã nhìn trong ký ức máu của Mimi – hình ảnh Kingsley Martin gọi ra một Máu Bạc - trước tất cả mọi người trong phòng.

Vũ hội hóa trang - Chương 45

Lễ qui án của Mimi, một thủ tục được tiến hành trước lễ hành quyết ngay sau đó, được sắp xếp trùng với Tuần lễ Trượt tuết tháng Ba của Duchesne, càng có cớ khiến Mimi tự cho phép mình vờ như cả nhà cô chỉ là đang đi nghỉ ở Venice mà thôi. Toàn bộ viễn cảnh sắp tới với hình ảnh cô bị hành quyết, bị đốt cháy vĩnh viễn dường như chỉ là một câu chuyện giải trí khôi hài.



Mimi vẫn tin rằng ba cô sẽ tìm được cách nào đó cứu cô khỏi số phận nghiệt ngã này, và trong suốt chuyến bay từ New York đến Venice, cô dành hầu hết thời gian lật giở từng trang tạp chí mốt mới, đánh dấu những bộ quần áo cô dự tính sẽ mua khi nào trở về. Nhưng khi họ tới Venice rồi thì vẻ hiên ngang giả tạo đó bắt đầu rạn nứt ra từng chút một. Nhất là khi các thành viên Hội đồng hộ tống gia đình họ tới khách sạn. Họ cũng đi tới nhà ngục cổ xưa của gia tộc để chứng kiến các nghi thức cuối cùng trước khi phán tội.


Thật khó mà tin được vào cái chết và hành quyết – thiêu thân khi Mimi còn đang ở trong căn phòng ngủ thoải mái của mình, nơi cô vẫn còn được xem chương trình My Super Sweet Sixteen (Sinh nhật 16 Siêu tuyệt vời của tôi) và Tiara Girls trên đầu ghi kỹ thuật số TiVo. Nhưng khi sải bước trên những con đường ngập nước ở Venice, ký ức xa xưa bỗng ùa về xối xả, và trí nhớ của cô rít lên the thé với những hình ảnh của một cuộc săn đuổi: mang tới cái chết cho những kẻ thù của Máu Xanh, những tấm áo choàng đen mà tử tội mặc trong buổi hành quyết, tiếng gào thét đầy tội lỗi. Mimi cảm thấy toàn thân run lên từng cơn.


Theo truyền thống, kẻ tử tội phải tự nguyện đến trình diện cai ngục, nên ngay trong đêm đầu tiên ở Venice, Mimi rời khách sạn và thực hiện chuyến bách bộ lịch sử vượt qua cầu Than Thở, nơi hàng nghìn tù nhân Máu Xanh đã từng bước qua trước đó. Cây cầu được đặt tên như vậy bởi nó là nơi cuối cùng những kẻ tử tội có thể ngắm toàn cảnh thành phố. Mimi nhẹ nhàng bước qua cầu. Jack đang ở bên cô, im lặng và buồn bã. Một vài người khác nhịp bước ngay sau họ, các Trưởng Bối và Giám hộ trong Hội đồng cũng đi theo thành hàng chỉnh tề. Mimi có thể nghe thấy tiếng ủng của đám đàn ông rảo bước nặng nề trên vỉa hè và cả những tiếng lạch cạch nhẹ nhàng hơn phát ra từ những đôi giày cao gót của mấy bà phụ nữ.


- Đừng. – Cô nói với anh trai.


- Gì?


Đừng cư xử như thể em đã chết rồi vậy. Em chưa từ bỏ hy vọng đâu. Cô nâng cằm, đầy vẻ kiêu hãnh và không chịu khuất phục.


- Em không hề lo lắng! Rồi họ sẽ thấy là em đã bị gài bẫy!


- Chẳng có gì khiến em cúi đầu được, nhỉ? – Jack hỏi với một nụ cười mờ ẩn mờ hiện trên khuôn mặt. Cậu thích thú khi thấy em gái mình vẫn còn giữ nguyên cái thói hợm hĩnh và tự tin vốn có thường ngày. Sự can đảm của cô thật đáng khâm phục.


- Em cười vào mặt Thần Chết đấy. Nhưng ngẫm lại, em chính là Thần Chết đây.


Họ đứng ở giữa cầu, cả hai cùng nhớ về một chuyến bách bộ như thế nhưng ở một thời điểm khác, mãi xa trong ký ức của họ. Một ký ức vui vẻ hơn thế này.


Bỗng một ý tưởng nảy ra trong đầu Mimi. Cô quay lại nhìn anh trai. Họ đứng đối mặt nhau, trán kề sát trán, như họ từng vậy hàng bao thế kỷ trước.


- Em trao cả thân mình cho anh. – Cô thì thầm, lồng những ngón tay vào ngón tay Jack. Đó là những lời linh thiêng bắt đầu lễ giới hạn. Và cũng là tất cả những gì một lễ giới hạn máu đòi hỏi. Tất cả những gì Jack phải làm là nhắc lại những lời đó trước mặt cô, vậy là sợi dây ràng buộc hai người sẽ lại thắt chặt thêm lần nữa trong chu kỳ mới. Trong chu kỳ này.


Jack giữ bàn tay mỏng manh của em gái trong tay mình. Cậu đưa chúng lên môi và hôn chúng thật sâu, thật nồng thắm. Cậu nhắm hai mắt và giữ lấy những ngón tay run rẩy của cô, cảm nhận bằng cả tâm trí mình tình yêu cô dành cho cậu, và cả những khao khát của cô, tâm hồn cô đang chông chênh chờ mong lời đáp lại của cậu.


- Không. Chưa đến lúc. - Cậu thở dài, vẫn giữ chặt hai bàn tay đang lồng vào nhau và mở mắt, hướng cái nhìn sâu thẳm về phía Mimi.


- Nếu không phải giờ thì là lúc nào nữa? – Mimi hỏi lại, những giọt nước mặt chực chờ trong giọng nói. Cô yêu anh biết bao. Anh là của cô. Cô là của anh. Đó là mối ràng buộc giữa họ. Là câu chuyện bất tử của riêng họ. - Thời gian không còn cho em nữa rồi. Không còn cho chúng ta nữa.


- Không. – Jack hứa – Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra. - Cậu quay đi và buông tay mình khỏi tay cô.


Mimi khoanh tay lại, giận dữ, liếc nhìn thứ đã khiến cậu xao lãng.


Schuyler Van Alen đang đi tới cùng ông ngoại cô ta, ngay sau họ vài bước. Thật là! Chẳng lẽ con khốn đó không thể để cô có được chút thanh bình sao? Cô ta đã thắng rồi còn gì?


- Chờ đã. – Jack nói. - Chuyện không như em nghĩ đâu. Anh cần nói chuyện với Schuyler.


Mimi nhìn theo Jack khi anh bước về phía đối thủ của cô. Ngay trong đêm phán xử của chính mình, cô cũng không có được một phút yên ổn sao?


Schuyler giật mình khi Jack Force chợt xuất hiện bên cạnh cô. Cô đi Venice với Lawrence theo yêu cầu của ông. Ý nghĩ phải chứng kiến lễ hành quyết của Mimi không phải trải nghiệm mà cô mong chờ, dù vậy, cũng giống Mimi, cô không thể tin rằng chuyện này thực sự sẽ xảy ra.


- Cậu biết về nghi thức thử máu chứ?! – Jack nói.


Schuyler gật đầu.


- Có. Ông ngoại đã nói với tớ đó là cách duy nhất chứng minh được chuyện gì đã thực sự xảy ra vào tối hôm đó. Đó cũng là cách duy nhất đảo lại quyết định của Hội đồng.


Tuy nhiên, Schuyler không nói với Jack rằng Lawrence còn nói với cô một chuyện khác về nghi thức thử máu. Ông ngoại cô đã kể ngắn gọn lại câu chuyện lịch sử của mẹ cô trong suốt các bài học về ma cà rồng của hai người và tin tưởng rằng Gabrielle là ma cà rồng duy nhất có khả năng thực hiện nghi thức thử máu; với tư cách là một Venator cấp cao nhất, bà có thể phán xét ký ức máu nào là sai sự thật.


- Vì cháu là con gái của Allegra nên có khả năng cháu cũng kế thừa năng lực này từ mẹ cháu. – Lawrence đã nói vậy với cô. – Nghĩa là, cháu có khả năng xóa án cho Mimi Force.


- Ông ngoại. – Schuyler cự lại. – Cháu không… cháu không thể đâu…


- Nghe ta nói này, thử máu có nghĩa là cháu sẽ phải uống máu của Mimi để tìm ra sự thật về chuyện đã xảy ra trong đêm hôm đó. Chỉ có Thiên thần Thanh Khiết mới có sức mạnh xác định ký ức nào là thật, ký nào là giả thôi. Nhưng cũng có một rủi ro rất lớn: uống máu của một ma cà rồng khác cũng đồng nghĩa với việc dấn mình vào thử thách có thể sẽ bị sa vào cám dỗ như của bọn Máu Bạc, đó là giết Mimi và dần dần bị đầu độc cho tới khi chính bản thân cháu trở thành một kẻ Tàn Độc. Đó là rủi ro mà chỉ có cháu mới giải quyết được thôi.


- Và nếu cháu chọn không làm vậy thì sao? – Schuyler hỏi lại.


- Vậy thì hình phạt vẫn sẽ được tiến hành.


Ý nghĩ nắm giữ mạng sống của Mimi trong tay mình đè nặng lên Schuyler. Đẩy tính mạng của mình vào nguy hiểm để cứu lấy tính mạng của kẻ thù! Làm sao cô có thể tự nguyện làm một việc như vậy chứ? Cô đã tới thăm mẹ trong bệnh viện để tìm chỉ dẫn.


Allegra vẫn chìm trong giấc ngủ thanh bình trên giường bệnh.


- Con không biết mình nên làm gì nữa. Nếu con không làm, Mimi sẽ chết. Nhưng nếu con làm thì không chừng con sẽ biến thành một con quái vật… Mẹ ơi, hãy nói cho con biết con phải làm gì. Hãy giúp con với.


Nhưng, như lệ thường, chẳng có phản ứng nào từ Allegra cả. Và giờ thì Jack đang chăm chú quan sát cô. Ý Jack là sao khi lôi chuyện này ra vào đúng lúc này? Không phải cậu nên ở cạnh Mimi và giúp cô ta chấp nhận thực tế à?


Jack nhìn về phía Lawrence, người cũng đang chăm chú quan sát cả hai cô cậu trẻ. Rồi cậu lại quay tia nhìn về phía Schuyler.


- Cậu là con gái của mẹ cậu. Chỉ có cậu mới có thể thực hiện nghi thức thử máu.


Schuyler lùi lại một bước.


Lawrence hắng giọng, nhưng không nói gì.


- Lawrence, chính ông cũng nói vậy mà, rằng Schuyler có những khả năng mà không ai trong số chúng ta có được. Schuyler, làm ơn đi mà. Tớ van cậu. – Jack nói, nước mắt đong đầy hai mắt cậu. - Cậu là cơ hội duy nhất của cô ấy. Họ sẽ hủy hoại cô ấy mất.


Đột nhiên, Schuyler hiểu ra mối đe dọa là gì. Đây không phải trò chơi của những người trong Hội đồng. Đây cũng không phải là trò giả đò hay một vở kịch mua vui cho họ. Họ đã phán xét và cũng đưa ra hình phạt rồi. Nó đã được ghi lại trong Luật Bản. Họ đã vượt đại dương nghìn trùng tới Venice này, tới nhà ngục cổ xưa của gia tộc để thực hiện hình phạt đó. Và Mimi chắc chắn sẽ bị thiêu cháy.


Schuyler nhìn Jack, ngờ vực. Em gái cậu đã cố hủy hoại tớ! Cô ta đã triệu một Máu Bạc ra để giết tớ! Làm sao tớ có thể… Nhưng cô biết cô phải làm gì rồi. Đây chính là dấu hiệu mà cô luôn tìm kiếm bấy lâu. Cô nhìn sâu vào đôi mắt lục bảo đầy vẻ lo lắng của Jack.


- OK. – Cô nói, hít một hơi thật sâu. - Tớ sẽ làm.

Vũ hội hóa trang - Chương 44

Phòng bệnh nơi Allegra Van Alen nằm ở tầng trên cùng của trung tâm y tế Columbia Presbyterian , trong biệt khu chuyên dành điều trị phục hồi cho người giàu và yếu nhân. Phòng bệnh được bài trí theo phong cách y như một phòng khách sạn hạng sang ở New York, với những tấm khăn trải giường làm bằng vải lanh trắng Italia, thảm trải sàn cao cấp, các lọ hoa pha lê lúc nào cũng đầy hoa tươi. Mỗi ngày lại có một đội ngũ y tá tới mát-xa và nắn bóp các chi của Allegra để giữ cho các cơ của bà tránh khỏi việc bị teo nhỏ.



Nhưng Allegra chưa bao giờ hay biết tất cả những điều đó. Từng là người đẹp danh tiếng nhất của thành phố này, bà giờ đây chìm sâu trong cơn mê man, hoàn toàn không hay biết gì tới thế giới xung quanh mình: một người phụ nữ với quá khứ huy hoàng nhưng bất hạnh và chẳng hề có tương lai. Máy đo nhịp tim bên cạnh giường vẫn biểu thị những nhịp đập đều đều, và trong suốt một thời gian dài như vậy, chẳng có tiếng động nào khác trong phòng ngoài tiếng bíp đều đều ấy.


Lawrence Van Alen ngồi trên chiếc ghế đối diện giường bệnh của Allegra. Đây là lần đầu tiên ông tới thăm con gái kể từ khi trở về. Và đây cũng là chuyến thăm mà ông cố tình trì hoãn bởi gánh nặng cảm xúc sợ phải nhìn thấy đứa con máu mủ của mình trong tình trạng bất động như vậy.


- Ôi, Gabrielle. - Cuối cùng ông cũng thốt lên - Tại sao con lại ra nông nỗi này cơ chứ?


- Cô ấy không nghe được ông đâu. – Charles Force nói khi bước vào phòng, trên tay mang theo một bình hoa khác. Ông đặt bình hoa lên chiếc tủ cạnh giường bệnh. Ông dường như không ngạc nhiên lắm khi thấy Lawrence ở đây.


- Con bé chọn không nghe. – Lawrence nói – Chính anh đã gây ra chuyện này.


- Tôi chẳng làm gì hết. Đó là do cô ấy tự chuốc lấy.


- Dù thế nào đi nữa, đó vẫn là lỗi của anh. Nếu như anh không…


- Ý ông là nếu như tôi không cứu cô ấy lúc ở Florence phải không? Nếu tôi cứ để cho con quái thú đó có được cô ấy phải không? Và rồi thì cô ấy sẽ không như thế này chứ gì? Nhưng đổi lại được gì chứ? Để mặc cho cô ấy chết sao? Ông nói tôi phải làm sao đây? Ông nói đi, Ba.

- Những gì anh đã làm đi ngược lại quy luật của vũ trụ. Đó là thời khắc của con bé, Michael. Đó là lúc nó phải ra đi.


- Đừng có nói với tôi về thời khắc. Ông đâu có biết chuyện gì đã xảy ra. Ông thậm chí còn không có ở đó. – Charles cay đắng nói. Ông đặt một tay lên má Allegra và dịu dàng vuốt ve. - Rồi một ngày cô ấy sẽ tỉnh lại. Cô ấy sẽ tỉnh lại vì tình yêu cô ấy dành cho tôi.


- Thật đáng buồn vì anh không hiểu, Michael. Con bé sẽ không bao giờ còn có thể yêu anh như nó đã từng nữa. Bản thân nó cũng không hiểu nổi lựa chọn của anh. Đáng lẽ ra anh nên để nó chết. Rồi nó sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.


Hai vai của Charles Force rung lên.


- Tại sao ông luôn nói với tôi như thể tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc ranh? Cô ấy đã rời khỏi Thiên Đàng vì tình yêu dành cho ông và Cordelia khi các người bị đày đọa.


- Phải. Chúng ta đã bị trừng phạt, chúng ta - những tôi tớ trung thành của Lucifer. Nhưng em gái anh đã mang tới hy vọng cho chúng ta. Đó là lựa chọn của con bé khi trở thành một ma cà rồng bất tử.


- Cũng như lựa chọn của tôi khi quyết định đi theo cô ấy.


Lawrence trầm ngâm nhớ lại lịch sử xa xưa của họ. Chuyện như đã xảy ra từ lâu, lâu lắm rồi: khi Lucifer bước lên ngôi vị quyền lực, Hoàng tử Thiên Đàng với tất cả ánh hào quang rực rỡ, như một ngôi sao sáng chói nhô cao trên bầu trời, đẹp y như thể mặt trời cạnh đó, và quyền năng như thể Chúa Trời, hoặc ít ra họ cũng từng nghĩ vậy. Và tất cả đã phải gánh chịu hậu quả của suy nghĩ đó. Chuyến lưu đày tàn khốc khỏi Thiên Đàng, và Gabrielle Đoan Chính đã tình nguyện gia nhập hàng ngũ những kẻ tôi tớ của Lucifer phải chịu án lưu đày hầu mang lại hi vọng và sám hối cho giống loài của mình. Cô đã quay lưng lại với Thiên Đàng vì tình yêu đối với đồng loại, và Michael đã theo chân cô rời khỏi Thiên Đàng bởi anh không thể chịu được việc bị chia cắt khỏi cô. Cả hai được xưng tụng là những Thiên thần Thanh Khiết bởi vì họ không phải chịu hình phạt do tội lỗi của mình. Họ đã tự ra đi theo ý nguyện của chính mình. Theo tiếng gọi của tình yêu và nghĩa vụ.



- Vậy là ông đã thắng, Lawrence. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm, ông cũng đã đạt được cái ông mong muốn. Gia tộc này.


Phiếu Trắng đã được gọi ra sáng nay, và Lawrence được bầu làm Thủ lĩnh trong một cuộc bỏ phiếu với gần đại đa số phiếu tán thành. Charles đã bị tước khỏi quyền lực và trách nhiệm ngay lập tức. Danh tiếng của Charles đã bị vấy bẩn trầm trọng sau lời buộc tội dành cho Mimi. Ông đã đệ trình đơn từ chức, rút lui khỏi Hội đồng ngay khi tin tức được thông báo.


- Ta chưa từng muốn tiếm quyền của anh, Charles. Ta chỉ muốn tất cả chúng ta được an toàn.


- An toàn? Chẳng ai được an toàn hết. Tất cả những gì ông làm chỉ là ngồi đó run sợ và tỏ ra hèn yếu. Ông sẽ lại bắt chúng tôi lui quân một lần nữa. Lui vào sâu trong bống tối. Quay trở về với chốn tối tăm, lẩn trốn như những con vật hèn kém.


- Đó không phải là lui quân mà là một chiến thuật có tính toán hầu giúp chúng ta có thêm thời gian chuẩn bị. Bởi vì chiến tranh sắp xảy ra rồi, và lần này thì anh chẳng thể làm gì để ngăn nó được nữa đâu. Máu Bạc đang mạnh lên và tương lại của cái thế giới này sẽ được quyết định một lần và mãi mãi.


Charles Force im lặng. Ông tiến về phía cửa sổ và nhìn ra dòng sông Hudson bên ngoài. Một chiếc sà lan di chuyển chậm chạm giữa dòng nước lênh đênh, một con mòng biển hú lên tiếng kêu cô đơn.


- Nhưng ta đang ấp ủ một tia hi vọng. Người ta nói rằng con gái của Allegra sẽ đánh bại được Máu Bạc. Ta tin rằng Schuyler sẽ mang lại sự cứu rỗi mà chúng ta hằng tìm kiếm. – Lawrence nói – Con bé cũng mạnh gần bằng mẹ của nó. – Ông nói với Charles về những khả năng kinh ngạc của Schuyler. – Và rồi một ngày con bé sẽ còn mạnh hơn thế.


- Schuyler Van Alen… ma cà rồng máu lai sao? – Charles trầm ngâm. – Ông chắc con bé đó chính là người chúng ta cần?


Lawrence gật đầu.


- Bởi Allegra có tới hai đứa con gái. – Charles nói bằng một giọng nhẹ bẫng, gần như có vẻ đùa cợt. - Chắc chắn rồi, ngay cả ông cũng không thể quên được điều đó.