Con người ta có thể tham lam đến mức độ nào? Có thể vì cái lợi trước mắt mà quên đi đạo lý đến mức độ nào? Thậm chí ngay cả khi tính vị kỷ đó ảnh hưởng đến cả sự sống còn của bản thân họ và những người khác?
Con người - liệu có phải thực thể khốn nạn nhất? liệu có phải sinh vật với phần con lớn hơn phần người?
Hôm nay nghe nhà sử học Dương Trung Quốc nói chuyện, ông nói rằng: chúng ta hiện nay vì những lợi ích, khát vọng tầm thường nhỏ nhặt, tuy rằng chính đáng, trong cuộc sống mà dần mất đi tính sáng tạo - tính phục vụ vì lợi ích cộng đồng. "Mất đi tính sáng tạo?" - có lẽ đó chỉ là cách nói tránh, nói giảm rằng chúng ta đang ngu muội, đang mờ mắt, đang sống như cái hũ chìm trong vũng bùn tối tăm...
Câu trả lời: con người ta có thể tham lam đến mức độ quên đi mạng sống của bố mẹ, anh em ruột thịt của mình đang bị đe dọa. Và họ ngu muội, mờ mắt, "hũ chìm" đến nỗi quên luôn mạng sống của chính mình cũng đang cảnh "ngàn cân treo sợi tóc". Trong tình cảnh khốn cùng nhất, họ đã tỏ ra mình là một kẻ tham lam đến nhường nào. Damned greedy assholes!!!!!!!!!
No comments:
Post a Comment