Sunday, September 19, 2010

CHƯƠNG 1 (Yutakachan dịch)

“Theo chị, chúng ta nên chôn hắn vào một cái tổ kiến rồi ném dưa chua vào người hắn.”

Amanda Devereaux phá lên cười trước lời gợi ý của Selena. Cô cứ để mặc chị gái chọc mình cười, cho dù đó là về một bi kịch. Và chính cái bi kịch này là lý do khiến cô ngồi đây, ở quầy bói bài và xem chỉ tay của Selena trên quảng trường Jackson vào một buổi chiều Chủ nhật giá lạnh, thay vì nằm dài trên giường chùm chăn kín mít.


Vẫn còn cười với ý nghĩ hàng triệu con kiến xông tới đốt cơ thể xanh xao, nhão nhoét của Cliff, Amanda liếc nhìn đám khách du lịch đang di chuyển thành từng tốp quanh những địa điểm nổi tiếng của thành phố New Orleans, bất chấp một ngày tháng Mười Một buồn tẻ như hôm nay.


Hương vị café chicory ấm nóng và món bánh rán beignet phảng phất bay lại từ phía tiệm café Du Monde trong khi những chiếc xe hơi phóng qua trên mặt đường cách đó vài mét. Trời đầy mây u ám, xám xịt một cách kì quặc, rất hợp với tâm trạng ủ dột của Amanda lúc này.


Trong suốt mùa đông, phần lớn những người bán rong trên quảng trường Jackson đều không lập quán tử tế; nhưng chị gái Selena của cô coi trọng cái quầy hàng xem bói của mình như thể nó là một báu vật của thành phố New Orleans này vậy, không thua kém gì nhà thờ Thánh Louis ngay phía sau họ.


Và cái quầy báu vật của Selena chỉ là…

Một cái bàn bói bài rẻ tiền ngụy trang bởi một đống vải dày màu tím mà mẹ họ đã may nhờ một loại bùa chú “đặc biệt” chỉ truyền lại trong gia đình. Selena, hay còn gọi là Quý cô Selene - Nữ thần Mặt trăng, ngồi ngay phía sau bàn. Chị mặc một chiếc váy da mềm màu xanh lục, một chiếc áo len đan tay màu tím, ngoài cùng là một chiếc áo trùm màu bạc pha đen.


Trang phục kì quặc của bà chị hoàn toàn đối chọi với bộ đồ của Amanda. Cô mặc một chiếc quần jean bạc màu, chiếc áo dệt len màu hồng, phía ngoài là một chiếc áo khoác màu vàng sậm. Cô luôn thích kiểu ăn mặc đơn giản mà tinh tế như vậy. Khác với gia đình ưa thích khoa trương của mình, Amanda ghét sự nổi bật. Cô thích trà trộn vào đám đông làm nền hơn nhiều.

“Em sẽ không bao giờ hẹn hò nữa,” Amanda nói, “Cliff là bến đậu cuối cùng của một chiếc xe buýt chẳng đi tới đâu cả. Em đã quá ngán việc lãng phí thời gian và sức lực của mình cho đàn ông. Kể từ giờ phút này, em sẽ chỉ tập trung vào công việc kế toán mà thôi.”


Selena cong môi tỏ vẻ bất bình trong khi tay vẫn đang tráo những quân bài tarot. “Việc kế toán á? Em chắc mình không phải con rơi con vãi bố mẹ nhặt ở đâu đem về đấy chứ?”


Amanda nở một nụ cười miễn cưỡng. “Thật ra, em cũng tin chắc mình là một đứa con nhặt được. Em chỉ ước gia đình thật sự của mình đến đón em về, trước khi em thực sự bị ám đến chết bởi tất cả những thứ kỳ quái này.”


Selena phá lên cười trước câu nói của em gái trong khi cô xếp bài để bói. “Em biết vấn đề của em là gì không?”


“Em quá khắt khe và cứng nhắc.” Amanda trả lời, dùng chính những từ mà mẹ cô và tám người chị gái thường dùng để nói về cô.


“Ừ, điều đó cũng đúng. Nhưng chị đang nghĩ em cần phải đa dạng hóa khẩu vị đối với đàn ông một chút. Đừng có đi lại với những tên dở người suốt ngày mặc áo cổ cồn, chỉ biết húng hắng, và lúc nào cũng bám váy mẹ vì chẳng tự lo nổi cuộc sống của mình. Em đó, em gái bé bỏng ạ, cần một cuộc phiêu lưu tình ái với một người đàn ông có thể làm cho trái tim em loạn nhịp. Chị đang nói đến những anh chàng thực sự liều lĩnh và hoang dại cơ.”


“Một ai đó như Bill ấy hả?” Amanda vặn lại với một nụ cười khi nghĩ về chồng của Selena, người thậm chí còn khắt khe hơn cả Amanda.


Selena lắc đầu. “Ồ không, chuyện đó lại khác. Em nhìn xem, chị mới chính là cô nàng liều lĩnh và hoang dã đã cứu anh rể em khỏi cuộc sống nhàm chán. Đó là lý do tại sao bọn chị hòa hợp với nhau như vậy. Bọn chị cân bằng cho nhau. Còn em, chẳng có ai giúp em lấy lại cân bằng cả. Em và tất cả những kẻ em từng hẹn hò chỉ có nước kéo nhau đến thành phố Tẻ Nhạt mà sống thôi.”


“Kìa chị, em thích người đàn ông của mình tẻ nhạt mà. Họ đáng tin, và chị sẽ không bao giờ phải lo lắng chuyện họ có những giây phút xao lòng hay không. Em là một cô nàng bê-ta chính hiệu đây.”


Selena khịt mũi trong lúc tay lật lật những quân bài. “Theo như chị thấy thì em cần một vài buổi trị liệu với Grace đấy.”


Amanda chế giễu: “Phải rồi, cứ như thể em cần tư vấn hẹn hò từ một bác sĩ tâm lý tình dục đã kết hôn với một nô lệ tình dục Hy Lạp mà chị ta gọi ra từ một quyển sách vậy. Không, cảm ơn.” Nói vậy thôi chứ Amanda thực sự rất quý Grace Alexander. Không như những người bạn điên khùng khác của Selena, Grace là một người mẫu mực và ơn Chúa, rất bình thường. “Mà chị ấy dạo này thế nào ạ?”


“Ổn cả. Hai ngày trước, Niklos đã bắt đầu tập đi và giờ thì nó say mê với mọi thứ.”


Amanda mỉm cười khi tưởng tượng ra cậu bé con tóc vàng đáng yêu và cô em gái sinh đôi. Cô rất thích mỗi khi Grace và Julian nhờ trông hộ bọn trẻ. “Khi nào thì chị ấy sẽ sinh đứa tiếp theo?”


“Mồng một tháng Ba.”


“Em cá là họ nóng ruột lắm rồi.” Amanda nói, hơi có chút ghen tị. Từ lâu cô đã muốn có một tổ ấm với những đứa trẻ, nhưng ở tuổi hai mươi sáu, triển vọng của cô xem chừng thật ảm đạm. Đặc biệt từ khi cô không thể tìm ra nổi người đàn ông nào sẵn lòng có con với một phụ nữ mà cả gia đình cô ta đều cần được điều trị tâm thần.


“Em biết không,” Selena nói với cái nhìn suy xét khiến Amanda co rúm lại, “Julian có một ông anh cũng đang bị giam trong một quyển sách đấy. Em có thể thử…”


“Ngàn vạn lần không, cảm ơn! Chị nhớ cho là em chúa ghét mấy thứ dị thường. Em chỉ muốn một người đàn ông bình thường, tốt bụng, chứ không phải một con quỷ nào đó.”


“Priapus là một vị thần Hy Lạp chứ có phải quỷ đâu.”


“Trong từ điển của em thì cũng na ná như nhau cả thôi. Tin em đi, em đã chịu quá đủ khi sống chung một nhà với chín người các chị, lúc nào cũng lẩm bẩm bùa chú và làm đủ trò phép thuật điên rồ. Em chỉ muốn một cuộc sống bình thường thôi.”


“Bình thường nhàm chán lắm.”


“Chị phải thử thì chị mới biết được.”


Selena lại phá lên cười. “Em gái bé nhỏ à, một ngày nào đó, em sẽ phải chấp nhận một nửa dòng máu đang chảy trong người em thôi.”


Amanda bỏ qua lời nói của chị gái khi suy nghĩ của cô quay trở lại với vị hôn phu cũ. Cô đã thực sự cho rằng Cliff là người đàn ông dành cho cô. Một nhân viên nhập dữ liệu tốt bụng, trầm tính, có vẻ ngoài trung bình, anh đúng là dành cho cô.


Cho tới khi anh gặp gia đình cô.


Ugh! Suốt sáu tháng qua, cô đã cố trì hoãn giới thiệu anh với họ vì biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Nhưng anh cứ khăng khăng muốn được gặp họ và cuối cùng tối qua cô đành nhượng bộ. Nhắm hai mắt lại, Amanda nhăn nhó khi nhớ lại cảnh chị gái sinh đôi của cô, Tabitha, đón anh ngay tại cửa trong trang phục Gothic thường dùng những khi đi săn lùng bọn người bất tử. Tabitha thậm chí còn khoe với anh cây cung đi săn và cả bộ sưu tập những ngôi sao – vũ khí của chị ấy. “Cái này mới đặc biệt. Nó có thể cắt đứt đầu một con ma cà rồng cách xa tới gần 300m.”


Như thể mọi chuyện vẫn chưa đủ tệ, mẹ cô và ba chị gái lớn còn niệm một câu thần chú bảo vệ cho Tabitha ở trong bếp.


Nhưng có lẽ tệ hại nhất là khi Cliff uống nhầm cốc của Tabitha, cái cốc chứa đầy cái gọi là nước tăng lực của chị ấy với nào là sữa đông cục, nước xốt Tabasco , lòng đỏ trứng gà và lá trà.


Anh nôn thốc nôn tháo suốt cả một giờ sau đó.


Cuối buổi, Cliff lái xe đưa cô về. “Anh không thể cưới một phụ nữ với gia đình như thế,” anh nói khi cô đưa trả lại nhẫn đính hôn. “Chúa nhân từ, nếu chúng ta có con thì sao? Em có thể tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu những thứ đó có thể làm hại chúng?” Ngả đầu ra phía sau, Amanda thực sự có thể giết cả gia đình cô vì xấu hổ. Chẳng lẽ cư xử như người bình thường chỉ trong một bữa tối cũng là quá nhiều đối với họ sao?


Tại sao, ôi, tại sao chứ? Sao cô không sinh ra trong một gia đình bình thường, nơi không một ai tin vào ma quỷ, yêu tinh hay phù thủy?


Nghĩ lại thì hai bà chị của cô vẫn còn tin vào ông già Noel cơ đấy!


Chẳng thể hiểu sao ông bố bình thường tuyệt vời của cô có thể chịu đựng được sự vô lý của tất cả bọn họ? Ông hoàn toàn xứng đáng được phong Thánh vì sự kiên nhẫn ấy.


“Này, hai chị em!”


Amanda mở mắt ra, nhìn Tabitha đang tiến lại gần. Chà chà, đúng lúc quá nhỉ? Chuyện gì tiếp theo nữa đây? Sao không có một chiếc xe buýt nào chẹt ngang qua chị âý nhỉ?

Ngày hôm nay đúng là không thể tốt hơn được nữa.


Cô yêu người chị gái sinh đôi của mình, nhưng không phải trong giờ phút này. Lúc này đây, cô chỉ ước sao mọi chuyện tệ hại đổ hết xuống đầu Tabitha. Những chuyện đau khổ và cay đắng ấy.


Như thường lệ, Tabitha vận toàn đồ đen. Quần da đen, áo cổ rùa và áo khoác dài cũng bằng da đen. Mái tóc nâu vàng dày, gợn sóng buộc túm thành đuôi ngựa dài, đôi mắt xanh lơ sáng lên lấp lánh, hai má Tabitha đỏ ửng, dáng đi hoạt bát.


Ôi không, chị ấy lại đang đi săn đây!


Amanda thở dài. Thế quái nào mà bọn họ lại là chị em sinh đôi đồng trứng cơ chứ?


Tabitha thò tay vào trong túi áo khoác và lôi ra một mẩu giấy rồi đặt nó lên bàn trước mặt Selena. “Em cần đến chuyên môn của chị. Cái này là tiếng Hy Lạp phải không?” Không vội trả lời câu hỏi, Selena đặt bộ bài sang một bên và nhìn vào mẩu giấy. Cô nhíu mày. “Em lấy cái này ở đâu ra thế?”


“Trên người một tên ma cà rồng mà bọn em diệt được tối qua. Nó nói gì vậy?”


“‘Người săn đêm đang ở gần đây. Desiderius phải chuẩn bị.’”


Tabitha cho hai tay vào túi áo khoác khi cô xem xét lời chị gái. “Vậy nghĩa là sao?”


Selena nhún vai khi cô đưa trả lại mẩu giấy cho Tabitha. “Chị chưa bao giờ nghe đến hai cái tên này.”


“Eric nói ‘Người săn đêm’ là một biệt hiệu chỉ những người như bọn em. Chị nghĩ sao?” Tabitha hỏi.


Amanda cảm thấy mình đã nghe đủ. Vâng thưa Chúa, sao mà cô ghét đến vậy mỗi khi họ bắt đầu mấy thứ rác-rưởi-huyền-bí-ma-quỷ này thế. Tại sao họ không chịu trưởng thành hơn một chút và sống như người bình thường chứ?


“Này hai chị,” Amanda lên tiếng, “gặp lại các chị sau nhé.” Tabitha níu lấy tay cô đúng lúc cô bắt đầu bước đi. “Này, em vẫn còn buồn về chuyện của Cliff đấy hả?”


“Tất nhiên là em buồn rồi. Em biết chị đã cố ý cư xử như thế.” Không một chút tỏ ra xấu hổ về sự thật là cô đã phá hỏng hôn ước của em gái, Tabitha buông tay Amanda ra. “Bọn chị làm thế là vì em thôi.”


“Ồ vâng, phải rồi.” Cô nở một nụ cười giả tạo. “Cám ơn mọi người nhiều lắm vì đã quan tâm tới em. Muốn móc mắt em ra giỡn chơi chút thôi phải không?”


“Thôi mà, Mandy,” Tabitha nói với bộ mặt dễ thương luôn làm cha họ tha thứ cho cô mọi lỗi lầm. Nhưng lúc này nó chẳng gây được tác dụng gì đối với Amanda, ngược lại, chỉ làm cho cô cáu tiết hơn. “Em có thể không thích những gì bọn chị làm, nhưng em yêu bọn chị. Và em không thể kết hôn với một kẻ khô khan không chịu chấp nhận sự thật chúng ta là ai.”


“Chúng ta?” Amanda hỏi lại vẻ không tin. “Đừng có gộp em vào. Em mới là người mang gien lặn bình thường trong nhà. Còn các chị thì…”


“Tabby!”


Amanda dừng lời khi anh bạn trai Gothic của Tabitha chạy lại chỗ họ. Eric St. James chỉ cao hơn hai người họ đúng 2,5cm, nhưng vì họ cao tới 1m78 nên điều này chẳng có gì là bất bình thường cả. Mái tóc đen cắt ngắn xen lẫn một dải màu tím được xịt keo dựng đứng lên như những cây đinh nhọn hoắt. Anh ta trông sẽ đáng yêu hơn nhiều nếu cái mũi không đầy khuyên như thế, và có thể khi đó anh ta sẽ tìm được việc gì đó tử tế hơn bây giờ.


Và chấm dứt cái trò săn ma cà rồng này. Xì!


“Gary dò được một đám ma cà rồng,” Eric nói với Tabitha. “Chúng ta sẽ cố tiêu diệt chúng trước khi trời tối. Em sẵn sàng chưa?”


Nếu Amanda đảo mắt sâu vào trong hơn chút nữa thì cô sẽ mù luôn mất.


“Ngày nào đó, các anh chị sẽ vô tình giết chết một người dân thường nếu cứ tiếp tục hành xử như vậy. Còn nhớ lần mọi người tấn công nhóm người hóa trang của Anne Rice-Lestat trong nghĩa trang chứ?


Eric nở nụ cười tự mãn. “Không ai làm sao cả, nó thậm chí còn thu hút được khách du lịch.” Tabitha quay lại với Selena. “Chị có thể tìm hiểu giúp em về hai cái tên Desiderius và Người săn đêm này được không?”


“Thôi nào, Tabby, anh phải nói với em bao nhiêu lần nữa là bỏ qua chuyện đó đi?” Eric cáu kỉnh nói. “Bọn ma cà rồng chỉ giỡn chơi với chúng ta thôi. ‘Người săn đêm’chỉ là một từ chúng phịa ra mà chẳng có tí ý nghĩa nào hết.”


Selena và Tabitha tảng lờ anh ta.


“Chắc chắn rồi,” Selena nói, “nhưng Gary có lẽ sẽ dò la được gì đó tốt hơn chị.” Eric thở hắt ra một cách khó chịu. “Anh ta cũng chưa bao giờ nghe về nó cả,” Eric nhìn Tabitha giận dữ “vậy tức là nó chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt hết.” Tabitha gạt tay anh ta ra khỏi vai cô và tiếp tục lờ chàng trai. “Vì đây là tiếng Hy Lạp nên em nghĩ một trong số bạn bè giáo sư của chị có lẽ sẽ biết được điều gì đó.”


Selena gật đầu. “Tối nay chị sẽ hỏi Julian khi qua thăm Grace.”


“Cảm ơn chị.” Tabitha quay lại nhìn Amanda. “Đừng buồn về Cliff nữa. Chị biết chàng trai nào dành cho em rồi. Chúng ta đã gặp anh ta cách đây vài tuần.”

“Ôi lạy Chúa,” Amanda hoảng hốt. “không đời nào em để chị can thiệp vào chuyện hẹn hò của em lần nữa đâu. Em vẫn còn chưa hồi phục hoàn toàn sau anh chàng cuối cùng mà chị giới thiệu và lần đó đã cách đây bốn năm rồi.”


Selena phá lên cười. “Có phải tay vật cá sấu không?”



“Chính anh ta đấy.” Amanda trả lời. “Mitch Cá Sấu. Anh ta thậm chí còn định đem em làm mồi cho con Big Marthe, thú cưng của anh ta.”


Tabitha khịt mũi. “Không phải vậy. Anh ấy chỉ định chỉ cho em thấy anh ấy làm gì để kiếm sống thôi.”


“Em nói cho chị hay, tới khi nào mà chị bị Eric túm đầu, dí vào họng con cá sấu đang còn sống thì hãy bình luận. Còn giờ thì hãy nghe em, người đã có kinh nghiệm với lũ cá sấu thối mồm đây này. Em vẫn giữ nguyên lập trường rằng Mitch thực tế chỉ coi em như một gói khoai tây chiên Scooby rẻ tiền.”


Tabitha thè lưỡi ra với em gái trước khi nắm lấy tay Eric và lôi anh ta lao xuống đường.


Amanda xoa xoa đầu khi chứng kiến cảnh hai người bọn họ nhìn nhau tình tứ, lại thêm một bằng chứng khác cho cô thấy mọi người trên thế gian này đều có đôi. Cho dù họ có kì quặc đến mức nào đi nữa.


Quá tệ là cô chẳng có ai cho riêng mình.


“Em về nhà để mà hờn dỗi đây.”


“Nghe này,” Selena nói trước khi cô rời đi, “hay tối nay chị hủy cuộc hẹn với Grace và hai chị em mình đi đâu đó chơi được không? Làm một buổi lễ nho nhỏ tống tiễn Cliff chẳng hạn?”


Amanda mỉm cười biết ơn khi nghĩ về điều đó. Không nghi ngờ tại sao cô yêu gia đình mình nhiều như vậy. Mặc cho những rắc rối họ gây ra, đó vẫn là những người thân yêu nhất, quan tâm tới cô nhiều nhất. “Thôi chị ạ. Em tự làm món xốt Viên một mình cũng được. Vả lại, Tabitha sẽ tức mà chết mất nếu chị không hỏi anh Julian về cái Người săn đêm giúp chị ấy.”


“OK, nhưng nếu em đổi ý nhớ báo chị biết đấy. À, khi nào về nhà, sao em không gọi cho Tiyana và bảo chị ấy ếm bùa Cliff, làm teo cái của quý của hắn đi cho rồi.”


Amanda phá lên cười. Được rồi, cô thừa nhận việc có một bà chị là thầy cúng mát tay trong việc ếm bùa đôi khi cũng rất có lợi. “Tin em đi, anh ta không gánh nổi đâu.” Cô nháy mắt với Selena. “Gặp chị sau nhé.”


Buổi tối đó, đang ngồi thơ thẩn thì chuông điện thoại chợt reo khiến cô giật mình. Đặt quyển sách đang đọc sang một bên, Amanda nhấc điện thoại.


Là Tabitha.


“Này em gái, qua nhà chị đưa con Terminator ra ngoài đi dạo giúp chị được không?”


Amanda nghiến răng khi nghe thấy lời nhờ vả quen thuộc cứ thốt ra từ miệng Tabitha ít nhất hai lần một tuần.


“Thôi nào, Tabby. Sao chị không tự làm đi?”


“Chị không nghĩ bọn chị lại đi lâu thế. Làm ơn mà. Nó sẽ lại tè ra giường mất nếu em không chịu giúp.”


“Chị đấy, Tabby. Em cũng có cuộc sống của riêng em chứ.”


“Ừ, phải rồi, làm như lúc này em không ngồi một mình trên ghế sofa, đọc tiểu thuyết lãng mạn mới nhất của Kinley MacGregor và gặm nhấm mấy thanh kẹo sô cô la như thể hôm nay là ngày tận thế vậy.”


Amanda nhướng mày khi quay ra nhìn đống giấy bọc kẹo vứt lung tung trên bàn uống café trước mặt cô, và quyển “Claiming the Highlander” nằm ở một đầu của chiếc bàn.


Chết tiệt, cô rất ghét mỗi khi các chị cô làm như vậy với cô.


“Thôi mà,” Tabitha nài nỉ, “chị hứa chị sẽ cư xử tốt hơn với bạn trai tiếp theo của em.”


Amanda thở dài, thừa hiểu rằng cô không thể từ chối các chị của mình. Đó chính là yếu điểm lớn nhất của cô. “May là chị sống ngay cuối phố đấy, nếu không em sẽ giết chị vì việc này.”


“Chị biết mà. Chị cũng yêu em.”


Gầm gừ khe khẽ trong cổ họng, Amanda cúp máy. Cô quay ra nhìn quyển sách tiếc rẻ. Chết tiệt, cô chỉ mới đọc được vài trang.


Cô lại thở dài. Phải rồi, ít ra thì lát nữa cô cũng có con Terminator làm bạn. Đó là một con chó xấu xí, giống chó sục của Mỹ, nhưng lúc này nó là đại diện duy nhất của giống đực mà cô có thể chịu đựng được.


Amanda với tay lấy chiếc áo khoác vàng sậm vắt trên ghế rồi tiến ra cửa trước. Tabitha sống cách đó hai dãy nhà, và mặc dù đêm đã rất khuya và lạnh, Amanda không cảm thấy muốn lái xe.

Trong lúc xỏ găng tay, cô bắt đầu tiến xuống lối dành cho người đi bộ. Ước gì Cliff ở đây. Cô không nhớ nổi đã bao lần cô dụ anh làm giúp cô việc này trên đường anh về nhà.


Amanda vấp phải một ổ gà trên đường khi nghĩ về Cliff lần đầu tiên trong suốt tối nay. Điều khiến cô thực sự cảm thấy khó chịu về tất cả chuyện chia tay này là cô không hề thấy nhớ anh.


Cũng không hoàn toàn là vậy.


Thực sự, cô nhớ cảm giác có người nói chuyện cùng mỗi tối. Cô nhớ cảm giác có bạn cùng xem ti-vi, nhưng cô không thể thành thật nói là cô nhớ anh được. Và đó chính là điều khiến cô buồn nhất.


Nếu không phải vì đống lộn xộn mà gia đình cô gây ra thì có lẽ cô và anh sẽ kết hôn. Tới lúc đó thì đã quá muộn để hiểu rằng cô không thực sự yêu anh.


Ý nghĩ đó làm cô toát lạnh, lạnh hơn cả cơn gió tháng Mười một.


Đẩy Cliff ra khỏi suy nghĩ, cô tập trung nhìn ra xung quanh. Vào tầm tám rưỡi, khu vực này yên tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cho dù là vào tối Chủ nhật chăng nữa. Những chiếc xe hơi đỗ dọc lề đường như thường lệ, và phần lớn những ngôi nhà cô đi ngang qua đều còn sáng điện.


Mọi thứ đều bình thường, nhưng vẫn có cái gì đó khiến người ta rợn gáy. Ánh trăng khuyết lơ lửng trên bầu trời đêm, tạo thành những cái bóng quái dị xung quanh cô. Thảng hoặc, cô lại nghe thấy những tiếng cười hay giọng nói khe khẽ vọng lại theo tiếng gió.


Đúng là một đêm hoàn hảo để quỷ dữ…


“Thôi ngay nào.” Cô quát lên với chính mình.


Đáng ghét! Tabitha khiến cô như thế này đây!


Tiếp theo sẽ là gì nữa đây? Có khi nào cô bắt gặp chính mình và mấy bà chị lang thang trong những khu đầm lầy, săn tìm cá sấu và mấy thứ dược thảo kì quặc không nhỉ?


Rùng mình khi nghĩ tới viễn cảnh đó, cô nhận ra mình đã tới trước cửa ngôi nhà cổ quái dị bên góc phố mà Tabitha và một người bạn cùng thuê chung. Tường ngoài sơn màu tím lòe loẹt, rõ ràng đây là ngôi nhà nhỏ nhất trong khu phố. Amanda ngạc nhiên vì không có người hàng xóm nào phàn nàn chuyện tông màu quá ư sặc sỡ của ngôi nhà. Dĩ nhiên là Tabby thích như vậy vì nó khiến ngôi nhà trông nổi bật và dễ nhận biết hơn.


“Cứ tìm ngôi nhà nhỏ kiểu Victoria sơn màu tím với cái cổng sắt màu đen. Bạn chắc chắn sẽ nhìn thấy nó ngay.”


Kể cả bạn có mù đi chăng nữa.


Sau khi mở cánh cổng thấp bằng sắt, Amanda tiến về phía lan can tầng trệt nơi đặt một tượng đá to đùng, đầu thú trông thật dữ tợn.


“Chào Ted.” Cô nói với bức tượng đá mà Tabitha thề rằng nó có thể đọc được tâm trí người ta. “Tao qua đưa Terminator đi dạo thôi, được chứ?”


Amanda lôi chìa khóa trong túi áo khoác ra và mở cánh cửa trước. Bước vào phòng chờ, cô nhăn mũi vì một mùi hôi hôi khó chịu. Chắc một trong số những thứ mà Tabby chế ra đã bị hỏng.


Hoặc nếu không thì cũng từ bữa ăn tối mà chị gái cô đã cố gắng thể hiện.


Cô nghe tiếng sủa của con Terminator vọng lại từ phòng ngủ.


“Tao tới đây.” Cô nói với về phía con chó khi đóng cánh cửa lại phía sau, bật đèn rồi băng ngang qua phòng khách.


Đúng lúc Amanda chỉ còn cách hành lang một bước chân thì cô nghe thấy một giọng nói trong đầu vang lên hối thúc cô chạy khỏi nơi này.


Trước khi cô kịp chớp mắt, ánh đèn bỗng vụt tắt. Có ai đó túm lấy cô từ phía sau.


“Chà, chà,” một giọng nói mượt mà vang lên bên tai cô, “cuối cùng thì cũng tóm được ngươi rồi, con oắt phù thủy.” Tay hắn túm chặt hơn. “Đến lúc cho ngươi nếm mùi trừng phạt rồi.”


Cùng lúc, một vật gì đó đánh trúng đầu, khiến cô ngã lăn ra sàn.

1 comment:

  1. Yuta và Shini quyết bỏ rơi NP rồi àh?? :(

    ReplyDelete